Cố Tuyết Trâm đi thẳng tới phòng thờ.
Mấy cô giúp việc lớn tuổi nghe theo mệnh lệnh cùng đi với cô, đè Cố Tuyết Trâm xuống nói: “Quỳ xuống!”
Cố Tuyết Trinh hất tay bọn họ ra, thẳng lưng quỳ xuống, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy quật cường.
Những người giúp việc kia hừ lạnh một tiếng rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Cánh cửa dày nặng vang tiếng kẽo kẹt rồi đóng lại.
Sự lạnh lễo ùa tới…
Cố Tuyết Trinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ
thấy ánh sáng yếu ớt.
Mười mấy bài vị vàng sơn đen được sắp
mặt cô, Cố Tuyết Trinh không khỏi nổi da gà.
Từng giây từng phút trôi qua, chắc
khoảng hơn nửa tiếng, bỗng nhiên ‘kẽo kẹt’
một tiếng, cửa lớn phía sau mở ra.
Cố Tuyết Trinh giật mình, sau đó cô nghe
thấy tiếng bước chân dồn dập.
Cô quay đầu lại thì thấy một nữ giúp việc
lén lút ôm một cái đệm êm đi tới.
Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày lại.
Nữ giúp việc kia chạy tới trước mặt cô,
còn cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài.
“Mợ chủ, cậu chủ nói tôi đưa đệm cói này
cho cô, cô mau lót xuống đi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, trong lòng cảm
động.
Nữ giúp việc vẻ mặt khích lệ, nói: “Nền
đất này vừa lạnh lại cứng, cậu chủ lo cô bị
bệnh.”
Cố Tuyết Trinh cũng không nghi ngờ
nhiều, lập tức lót đệm xuống dưới ngồi.
Cô vốn bị oan.
Phong Diệp Chương tin tưởng cô, còn đưa
cho cô cái đệm này khiến cô vô cùng cảm
động.
Nhưng vừa quỳ xuống thì cảm giác đau
nhói như kim châm truyền tới.
Sắc mặt Cố Tuyết Trinh lập tức tái nhợt,
không khỏi kêu lên một tiếng.
Mồ hôi cô chảy ròng ròng.
Cố Tuyết Trinh vội vàng kéo tấm đệm kia
ra.
Cô chưa kịp làm gì thì hai người giúp việc
hung hùng hổ hổ từ ngoài cửa chạy vào.
Hai người nắm chặt cánh tay của Cố Tuyết
Trinh, ngăn cô lại, dùng sức đè cô xuống,
trong tấm đệm cói này có giấu kim!
“Buông tôi ra!”
Cố Tuyết Trinh cố gắng giấy giụa nhưng
hai người kia lại không hề nương tay.
Cố Tuyết Trinh run lên…
Cô bị người khác hãm hại.
Đau đớn đến tận xương tủy, kim đâm làm
cô hơi choáng váng.
Cố Tuyết Trinh cắn răng kiên trì một lúc thì
cơ thể mềm nhữn xuống.
Hai nữ giúp việc thấy cô ngất xỉu cũng
hoảng sợ.
Bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.
Phong Diệp Chương gấp gáp đi vào
phòng thờ.
Anh cau mày, đáy mắt mơ hồ mang theo
lo lắng.
Anh mở cửa phòng thờ ra, ánh sáng lập
tức chiếu vào.
Phong Diệp Chương vừa ngẩng lên thì
thấy Cố Tuyết Trinh nằm trên mặt đất.
“Tuyết Trâm!” Anh nhanh chóng chạy đến,
mới không bao lâu mà cô đã thành ra thế
này rồi.
Anh lay lay mấy lần Cố Tuyết Trinh mới cố
gắng mở mắt ra.
“Em làm sao vậy?”
Phong Diệp Chương trước giờ luôn bình
tĩnh, giờ vẻ mặt xuất hiện tia lo lắng hiếm có.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh một vòng,
phát hiện đầu gối cô khác thường.
Nơi đó đang chảy máu, nhuộm đỏ cả một
góc váy.
Sắc mặt Phong Diệp Chương trầm xuống,
anh kéo đệm cói ra, nhưng vẫn còn khoảng
mười cây kim rất nhỏ đâm vào đầu gối của
cô.
“Em cố gắng một chút.”
Đáy mắt Phong Diệp Chương đầy âm u,
khom lưng ôm cô lên, nhanh chân di ra
ngoài.
Bước chân của anh rất nhanh, trán toát
mồ hôi vì lo lắng.
“Anh Diệp Chương.”
Bỗng nhiên phía trước có giọng nói truyền
đến, là giọng của Lục Kim Yến.
Cô ta thấy Phong Diệp Chương đi qua đây
nên cố ý đi theo, không ngờ nửa đường đã
gặp anh.
Lục Kim Yến thấy Cố Tuyết Trinh được
Phong Diệp Chương ôm vào lòng thì trái tim
như bị kim đâm vậy, móng tay bấm sâu vào
lòng bàn tay trắng nõn, ánh mắt xuất hiện tia
điên cuồng.
Cố Tuyết Trâm, cô ta dựa đâu mà được
anh Diệp Chương ôm như vậy?
Phong Diệp Chương lại không thèm nhìn
cô ta một cái.
Lục Kim Yến đứng tại chỗ nhìn bóng dáng
của hai người, ánh mắt thâm trầm đến mức
gần như có thể nhỏ nước được.
Phong Diệp Chương không dừng chân,
nhanh chóng chạy về biệt thự của bọn họ.
Vừa vào cửa, mấy người giúp việc bị khí
thế quanh người anh dọa sợ tới mức lùi về
phía sau.
“Mau gọi bác sĩ Bạch đến đây!”
Mấy người giúp việc sợ hãi, một người
hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài.
Những người khác đều đưa mắt nhìn
nhau.
Buổi sáng lúc đi vẫn còn tốt đẹp mà, mới
được bao lâu đâu chứ.
Cậu chủ bế mợ chủ về.
Máu nhiều chuyện trong lòng mọi người
lại bùng lên nhưng đều ăn ý ngậm miệng lại.
Bác sĩ Bạch đến rất nhanh.
Bình thường ông cũng thường xuyên xử lý
tình huống phát sinh đột ngột cho Phong
Diệp Chương, vì đã quen với việc này nên
ông còn đến trước người giúp việc kia mấy
phút.
Phong Diệp Chương đặt Cố Tuyết Trinh
trên giường lớn trong phòng ngủ, vẻ mặt u
ám ngồi bên cạnh cô.
“Cậu chủ!” Bác sĩ Bạch nhanh chóng
được người giúp việc dẫn vào.
Đồ nghề đều có sẵn, hôm nay vừa kiểm
tra cho con gái của Phong Thùy Nhung
xong.
Phong Diệp Chương đầy lạnh lùng gật
đầu: “Ông kiểm tra cô ấy đi.”
Bác sĩ Bạch đi đến bên giường kiểm tra thì
thấy Cố Tuyết Trinh nằm ở đó, sắc mặt trắng
bệch vì đau đớn.
“Bị thương ở đầu gối.”
Phong Diệp Chương nhắc nhở một câu.
Hôm nay Cố Tuyết Trinh mặc váy trắng,
phía trên còn có mấy cây kim.
Mặt bác sĩ Bạch không khỏi cứng đờ, ông
ta làm bác sĩ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên
thấy cách độc ác như vậy.
Phụ nữ tranh sủng ở trong cung thời cổ
đại cũng dùng cách này không ít lần.
Không ngờ trong hiện thực còn có chuyện
như vậy.
Bác sĩ Bạch hít sâu một hơi: “Miệng vết
thương do loại kim này đâm rất khó phát
hiện, tôi sẽ kiểm tra cho mợ trước.”
Ông ta vừa nói vừa lấy dụng cụ kiểm tra
ra, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên
đầu gối của Cố Tuyết Trinh.
Sau đó lại đè nhẹ xuống.
Cố Tuyết Trinh bị đau kêu lên.
Bác sĩ Bạch thở dài nói: “Có mấy cây kim
đâm sâu nên bây giờ tôi sẽ lấy ra, mấy ngày
này tạm thời đừng để mợ đi lại, tránh bị
nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến
gân cốt.”
Bác sĩ Bạch vừa nói vừa viết đơn thuốc
cho Cố Tuyết Trinh, giao cho người giúp việc
đi lấy, sau đó tiếp tục dặn dò: “Đợi mua
thuốc rồi, ngày uống ba lần sau bữa ăn,
uống thuốc đúng giờ, mấy ngày nay mợ phải
nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Bác sĩ Bạch có thể ở lại trong đại nhà đình
này lâu như vậy, bởi vì biết cái gì nên hỏi, cái
gì không nên hỏi, dặn dò ổn thỏa xong ông
mới chào tạm biệt Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương gật đầu, ra hiệu cho
người giúp việc bên cạnh nhanh chóng lấy
nước ấm.
“Uống thuốc trước đã.”
Phong Diệp Chương đỡ Cố Tuyết Trinh
lên, một tay đút viên thuốc cho cô, rồi cầm
cốc cho cô uống nước.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày lại nuốt xuống.
Cô sợ nhất là uống thuốc đắng, nhưng
hiện tại lại không thể không uống.
Phong Diệp Chương đã quen với dáng vẻ
đầy sức sống của cô, giờ thấy cô ốm yếu thế
này thì trong lòng không khỏi tức giận.
Sau khi Cố Tuyết Trinh ngủ rồi, Phong
Diệp Chương mặt đầy sát khí đi ra khỏi
phòng.