Chương 9

Từ xa sảnh của hầu phủ đã vang ra tiếng ầm ĩ, trưởng công chúa từ hậu viện nghe được âm thanh thì nhíu mày, một tay kéo Thế tử phu, hai người đứng dưới bóng cây xem kịch trong sảnh lớn.

Trong hành lang ngoại trừ phò mã với thế tử, còn có bảy, tám đệ tử nahf giàu nổi tiếng kinh thành tham gia náo nhiệt, tất cả mọi người vây quanh Quan tứ phẩm Triệu Thành Ti, nhìn xem hắn dùng cành mận gai đánh con trai, vui cười giận mắng, vô cùng náo nhiệt.

Các chưởng quỹ cùng gã sai vặt đứng đợi ngoài cửa, liễm lông mày kính cẩn không dám nghe, sợ không cẩn thận gây ra phiền toái!

“Phò mã gia, là con trai vô lý đυ.ng phải thế tử gia, trở về thần sẽ giáo huấn lại, mong ngài bớt giận!” Tứ phẩm Tư Mã đè quỳ con trai, bưng trà mặt mũi tràn đầy tươi cười nịn nọt.

Xoạch!

Chén trà nện vào người của chàng trai đang quỳ trên đất, chén trà nổ tung, khí thế mười phần.

“Mẹ nó, con chó từ đâu tới dám ngủ phụ nữ của ta, không muốn sống nữa phải không!” Phò mã không nói chuyện, một cước đá ngã lăn thanh niên mặc hoa phục, khuôn mặt nguyên bản tuấn tú của Thế tử sưng như đầu heo, cực giống chợ búa vô lại, khuôn mặt vặn vẹo lợi hại.

Thế tử ỷ quyền thế hϊếp người, dựa vào tôi tớ ngăn chặn thanh niên, tát đến tay đỏ lên, phò mã ngồi trên chủ tọa thấy vậy mới mở miệng quở mắng.

“Ngọc nhi dừng tay! Đừng làm loạn nữa! Đêm địa hôn không ở bên cạnh Thế tử phi của mình, thế mà say rượu chạy đến kỹ viện tranh kỹ nữ với người khác, cuối cùng còn ra tay đánh nhau, làm mất hết mặt mũi Hầu phủ!!!!”

Phò mã chỉ vào mặt Thế tử mắng, Thế tử nhàn nhã ngồi bên cạnh uống trà “Kỹ nữ thì sao? Ta muốn cưới nàng về Hầu phủ! Ta không cần Đại học sĩ đích nữ, người quái dị, còn mơ tưởng chung giường với bổn đại gia!”

“Thằng con trời đánh này!” Phò mã tức giận muốn động roi, lão thái thái đi ra ngăn cản phò mã.

“Ai dám giáo huấn cháu của ta?”

Nghiêm gia lão thái thái, trước kia vì Nghiêm Quý Thành trở thành trạng nguyên nên lão thái thái cũng được vinh dự, sau này lấy được Trưởng công chúa về làm vợ đã được phong thành Đệ nhất Hộ quốc Phu nhân, dựa vào con trai mà cuộc đời phất lên như diều gặp gió.

Lúc làm mẹ của Trạng nguyên cũng coi như làm tròn bổn phận, kể từ khi con trai cưới Trưởng công chúa tính tình lại trở nên ngang ngược, luôn nuông chiều mọi chuyện với cháu đích tôn duy nhất của Nghiêm gia là Thế tử, chính vì vậy mà Thế tử trở thành người vô dụng bất tài.

Năm Lý Ngọc mười tám, cả ngày đi theo cả đám bạn bè xấu hưởng thói xa hoa dâʍ đãиɠ đi gây chuyện ở khắp nơi, thơ từ không học một chữ nào, ngược lại am hiểu đi gây chuyện đánh nhau.

Uổng phí khuôn mặt đó.

“Bà nội, con thích một người, muốn nạp thϊếp cha không cho ~”

Thế tử lôi kéo phàn nàn với lão thái thái.

Lão thái thái răn dạy phò mã. “Con gái nhà ai khiến Ngọc nhi vừa lòng là phúc khí của cô ta, muốn cưới liền cưới, người làm cha như con quản làm gì?”

“Đó là kỹ nữ ở Vũ các”

Ánh mắt Lão thái thái thay đổi, con gái nhà bình dân làm tiểu thϊếp cũng không có gì, loại người thấp hèn này còn muốn bước chân vào Hầu phủ? Tiếng chửi rủa mắng mỏ của Lão thái thái khiến Thương Thấm đứng ngoài cửa cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy lão thái thái không chịu nổi cháu trai cầu khẩn, gật đầu.

Ngoài miệng đồng ý trong lòng lại tính toán khác, chờ chán bán khỏi Hầu phủ!

“Muốn cưới thì cưới, chỉ là một cái thϊếp!”

“Ai nói muốn cưới thì cưới?”

Sau lưng đám người vang lên tiếng nói gợi cảm của Trưởng công chúa, giọng nói trong trẻo, nhưng không thiếu uy nghiêm.

Tránh đường, cho dù là lão thái thái cũng chỉ có thể đứng bên cạnh chỗ ngồi chính, tất cả mọi người thấy một người phụ nữ ngồi ghế chính ở sảnh lớn, cùng nhau quỳ xuống, tuân thủ nghiêm ngặt lễ vua tôi.

“Tham kiến trưởng công chúa!”

“Con trai bái kiến mẫu thân ~” Lý Ngọc

“Trưởng công chúa khổ cực!” Phò mã

......

“Trà!” Giọng nói lạnh lẽo~

Thiếu nữ mặc váy trắng đi qua đám người rót trà, thế tử vốn cho rằng là Nghênh Xuân, ngẩng đầu nhìn không ngờ lại là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

Nhìn chằm chằm, thế tử âm thầm nhớ lại từng người đẹp gặp ở đâu.

Một lúc lâu yên tĩnh, Trưởng công chúa tinh tế thưởng thức trà, đám người quỳ xuống không đoán được suy nghĩ của người ngồi đó, đến khi chân lão thái thái hơi run, Trưởng công chúa mới mở miệng.

“Đứng lên!”

“Cảm tạ trưởng công chúa ”

“Tạ mẫu thân!”

Trưởng công chúa nhìn chằm chằm đôi mẹ con mang vàng bạc đầy người, dường như muốn đeo lên mình năm sáu cần vàng, ánh mắt trao phúng châm chọc.

Kéo lọn tóc dài qua eo của cô gái nhỏ, đầu ngón tay cuốn lấy đuôi tóc, lên tiếng.