Chương 5

A ~

Duyên dáng kêu to, Thương Thấm e sợ đến run lên, trừng lớn mắt mèo, kinh ngạc nhìn ngón tay tinh xảo đang cuốn lông của cô lại, túm thêm một chúm lông khác, hình ảnh quá mức kích động, Thương Thấm xấu hổ chảy ra nước da^ʍ.

“Mẫu thân ~ Không cần!”

Vậy thì mắc cỡ quá, Thương Thấm kéo lại qυầи ɭóŧ cái tay đang làm việc ác kia vẫn ở trong đó, cô uốn éo người để thoát khỏi, hơi thở lửa nóng bên tai khiến toàn thân cô hồng lên.

“Sao cơ thể của Liên Nhi lại run đến vậy!”

“Mẫu thân, phần còn lại để con tự làm~ Con tự mình làm được...... A ~” Tiếng rên mê người, tay ở thân dưới cứ vô ý chạm vào lông mao ướt đẫm, toàn thân Thương Thấm như có dòng điện chạy qua, thân thể mềm nhũn, ngón tay ngọc ngà của Trưởng Công chúa mang theo dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài, giơ lên trước đôi mắt mèo, kéo thành tơ, khiến cô vừa xấu hổ vừa sợ, nói không ra lời.

Sao có thể ~ Có thể lấy ra?

“Liên nhi, đây là gì?” Mắt hồ ly hẹp dài nhìn chằm chằm nước da^ʍ, sau đó tầm mắt chuyển sang nhìn chằm chằm âm mao bên trong bắp đùi cô cô, tràn đầy ẩn ý.

Thương Thấm định ‘ Hủy diệt chứng cứ ’, cánh tay khẽ đẩy người ngã xuống giữa giường.

Thân thể của Thương Thấm không ổn định bổ nhào vào người Trưởng công chúa trên giường, vốn chỉ định lau dịch ẩm ướt làm người ta xấu hổ kia đi, không nghĩ tới lại nhào vào người của Mẫu thân.

Đôi vυ" lớn đầy đặn đè lên người phụ nữ khôn khéo trưởng thành, đầy mặt mùi sữa, chẳng trách đàn ông lại thích phụ nữ ngực lớn, Trưởng công chúa úp mặt vào vυ" lớn mềm mại, muốn chết chìm bên trong.

“Con xin lỗi ~” Kinh hoàng đứng dậy, Thương Thấm vừa định mặc lên qυầи ɭóŧ thì bị đôi tay cản lại. Sau lưng, người phụ nữ thành thục trưởng thành nằm trên chăn đệm của Thế tử, lười biếng chống tay, dường như thưởng thức cảnh cừu trắng nhỏ rơi vào trong hang sói.

Áσ ɭóŧ trên người Thương Thấm đã sớm cởi ra, vừa gả cho người ta làm vợ, vẻ ngây ngô kết hợp với dáng người đầy đặn khiến cô trông rất mê người, qυầи ɭóŧ bị kẹp giữa hai đùi làm lộ ra bờ mông căng mọng vừa người, ở giữa có khe nhỏ vừa mê người vừa thần bí đang đóng chặt cửa, mắt của Trưởng công chúa rất tốt, vừa nhìn đã thấy khe thịt kia đang ngượng ngùng che chắn hoa huyệt phấn nộn bị hành hạ.

Hơi sưng đỏ, vô cùng đáng thương giống như cần người ngậm trong miệng che chở!

“Liên Nhi, vẫn chưa thoa thuốc xong đâu, vẫn còn thiếu nơi này?” Âm cuối hơi tăng độ cao lên ~ Kèm theo đầu ngón tay đang hướng vào nơi giữa hai chân đang được che chắn, thân thể Thương Thấm run lên, đứt quãng gọi tiếng “Mẫu...... Mẫu thân, chỗ này con tự thoa được, không cần phiền ngài!”

Ngượng ngùng không nhịn được, Thương Thấm lại trốn vào trong chăn, trưởng công chúa cũng không giận thiếu nữ trốn đi, non nớt ngây ngô như vậy càng khiến người khác yêu thích, Trưởng công chúa càng thích dạy dỗ kiểu này.

“Vậy Liên Nhi tự mình bôi thuốc, khi nào cần Mẫu thân sẽ giúp con!”

Trưởng công chúa tự nhiên dễ nói chuyện, Thương Thấm còn nghĩ phải năn nỉ một lúc lâu nữa, chưa kịp thả lỏng thì Mẫu thân đã đẩy bình thuốc đến giữa hai đùi.

“Ngoan ~ Mở chân ra, Mẫu thân nhìn xem.”

“Chuyện này...... Chuyện này quá mắc cỡ, không cần.” Xấu hổ lắc đầu từ chối, ngoại trừ lúc nhỏ được tì nữ hầu hạ cô chưa bao giờ để thân trần trước mặt người khác, cô nhớ lại diện mạo hung ác giận giữ của Thế tử đêm qua khiến cho Thương Thấm ở trên giường vừa run vừa sợ, cuối cùng càng đau ngất đi. Thương thấm vốn rất sợ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng chưa bao giờ nghĩ Mẫu thân hết lần này tới lần làm ra những chuyện ngượng ngùng đến vậy.