Chương 3

“Còn khó chịu không?” Trưởng công chúa sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, thấy cô gật đầu thì thu tay lại.

“Chuyện của Ngọc Nhi ta sẽ xử lý thỏa đáng, dưỡng thương thật tốt, không cần vì mấy chuyện như vậy mà đau lòng. Sáng sớm ta có nghe Nghênh Xuân báo lại trên người con có nhiều vết thương?” Đôi mi nhíu lại, Trưởng công chúa nhìn chằm chằm những vết tím xanh chi chít trên cổ trắng nõn của con dâu, vừa định cởi ra quần áo đang cản trở tầm nhìn, thì nhớ lại đằng sau còn có người!

“Phò mã, mặc dù có ta trong phòng con dâu, là đàn ông dù sao cũng nên biết thời điểm phải tránh đi. Còn có sau khi Ngọc nhi trở về, kẻ làm phụ thân như ngươi phải biết dạy dỗ lại, người ta nói cha không dạy con sẽ phạm tội, cách hành xử nói chuyện của Ngọc Nhi giống ai, phò mã nên biết rõ, không cần mượn cớ.” Tuy là giọng điệu dặn dò. Nhưng khí chất không giận tự uy khiến đám tôi tớ sau lưng cúi đầu nghe theo, phò mã cũng khom người nghe dạy, thấy công chúa với con dâu không ai thèm chú ý tới mình, vừa lúng túng vừa phẫn nộ, không dám nói chuyện lại cam lòng, khẽ cắn môi rời đi.

“Nghênh Xuân các ngươi cũng mau lui đi.”

“Tuân lệnh.” Dẫn đầu dắt đám tỳ nữ rời đi, trước khi đi không quên mang theo Tiểu Như đang ngó dáo dác với nha đầu Tiểu Viên của phủ học sĩ.

“Bây giờ không người, không cần câu nệ như vậy!”

Thấy cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen rực rỡ của Trưởng công chúa thoáng qua một tia nghiền ngẫm, ngón tay thon dài trượt trên khuôn mặt nhỏ mềm mại, ngón trỏ đè lên xương quai xanh tinh xảo của Thương Thấm, hơi nhói nhói.

“Chỗ này có vết bầm xanh, ở đây có thấy đau không?”

“Không đau~” Yếu ớt đáp.

Thương Thấm gom lại quần áo rời rạc, sợ lại rớt, cô nén nhịn ngứa ôm quần áo, yếu ớt lắc đầu.

Thật không ngoan!

“Ngoại chỗ này ra, còn có chỗ khác không?”

Dường như không nghe thấy đáp án, hỏi lại, ngón trỏ Trưởng công chúa tiếp tục trượt dài xuống phần cổ, từ xương quai xanh tinh xảo đến bộ ngực đầy đặn đang dao động phập phồng, vô ý thức lướt qua núʍ ѵú, dừng rồi quay tròn ở eo nhỏ, dạo chơi một lúc lâu sau đó tay lại tiến vào qυầи ɭóŧ dường như còn muốn sờ xuống nữa, Thương Thấm bối rối cấp bách đưa tay ngăn lại.

Muốn...... Muốn sờ đến phía dưới !!!

“Ngực...... Chỉ có ngực đau!” Một phát bắt được tay ngọc ‘ Làm xằng làm bậy ’, Thương Thấm vừa vội vừa sợ nói thật ra.

Sau khi nói mới phát hiện mình đang nói cái gì, sắc mặt Thương Thấm đỏ lên, ngượng ngùng xiết chặt vạt áo.

Đều là phụ nữ, sao Trưởng công chúa lại đem cho cô cảm giác Trưởng công chúa đang dê xồm mình. Lắc đầu chắc cho mình nghĩ sai mẫu thân chỉ quan tâm mình, làm sao có thể nói vậy được!

Tay nhỏ nắm lấy tay ngọc thon dài của Trưởng công chúa, mỹ nhân thân cao chân dài híp mắt, nở nụ cười......

“Không làm phiền mẫu thân, để con tự mình làm.” Gấp gáp từ chối, có lẽ là biết tính tình bá đạo của người trước mặt, thương thấm vô ý thức vội vã gọi mẫu thân, lại vẻ như làm nũng.

Trưởng công nghe tiếng gọi “Mẫu Thân” thì vui vẻ, thu tay lại, ngồi uống trà ở bàn tròn bên cạnh.

Quả nhiên cô bé mềm mại khiến người khác yêu thích hơn đứa con trai quậy phá. Trưởng công chúa thích con gái nhưng không muốn sinh, cuối cùng nuôi đứa con trai vô dụng mười mấy năm lại đổi được đứa con gái khiến người ta yêu thích đến thế, mua bán không lỗ!

Nhàn hạ thưởng thức trà, người phụ nữ đưa mắt nhìn xuống.

“Ài?”

Trưởng công chúa cầm lên cái lọ màu xanh để trên bàn tròn. Thương Thấm nghe tiếng nhìn sang, là thuốc mỡ lấy từ phủ đại học sĩ, liền biết là do Tiểu Như lo lắng cho mình không chịu tìm thầy thuốc mà lén để lại cho mình, không nghĩ tới bị Trưởng công chúa nhìn thấy.

“Đây là......” Ngửi ngửi, “Thuốc trị thương?”

Mắt hồ ly lưu chuyển làm lay động lòng người, Thương Thấm kinh ngạc “Ngài biết y dược?”

“Lúc trước có họ một ít.” Đưa mắt nhìn cô, “Là tỳ nữ để lại, xem ra con bị thương rất nặng, cần xem!” Không đợi cô từ chối ngón trỏ của Trưởng công chúa đã đè môi đỏ, chặn miệng cô lại không nói được.

“Tiểu Như cùng Xuân Thu đã đi chuẩn bị bữa trưa, không ai giúp con được.”

Nhẹ giọng dụ dỗ “Ngoan, cởϊ qυầи áo ra!”

“A? Cái này ~”