Đó là giọng khàn khàn của chú Thường Dũng, giây tiếp theo là tiếng kêu của một con cừu khác.
“Be~ be~”
Tôi ngồi dậy, nghĩ rằng có thể nhìn thấy chú Thường Dũng.
Hóa ra là một cái bóng dài loạng choạng bước ra khỏi khu rừng.
Đó là con cừu già đi thẳng đứng.
Nó có vẻ vô cùng nhếch nhác. Trên người có rất nhiều vết thương, sừng trên đầu được băng vải quần áo, mặt cừu lông lá dính đầy m/á/u, giữa răng còn có màu đỏ tươi.
Điều kỳ lạ hơn là lúc nó mở miệng, đầu lưỡi chuyển động, cổ họng lại phát ra câu:
“Đi ra!”
Tim tôi đập thình thịch. Có lẽ con cừu già từng tấn công chú Thường Dũng và học theo câu nói này.
Không ai biết rõ liệu đây có phải là di ngôn của chú Thường Dũng hay không.
Mà lúc này, móng vuốt mảnh mai của nó dựng trên mặt đất, nó chậm rãi đi về phía tôi.
Vết thương sâu trên người nó vẫn đang chảy m/á/u hôi thối. Ban đầu tôi cho rằng tôi có dũng khí để đối mặt trực tiếp với nó, nhưng khi nó đứng trước mặt tôi, nỗi sợ hãi khủng khϊếp kéo tôi xuống vực sâu khiến tôi không thể cử động.
Biểu cảm trên mặt con cừu già giống như đang cười đắc thắng.
Hai móng trước của nó đáp xuống đất, hổn hển cúi đầu xuống ngửi nơi tôi đặt miếng thịt.
Ở đó có cái lỗ để mùi thịt dễ tỏa ra ngoài hơn.
Mùi cừu, mùi tanh, mùi hôi thối trộn lẫn vào nhau khiến dạ dày tôi khó chịu.
Con cừu già ngửi ngửi, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi lóe lên ánh sáng kỳ lạ, rồi nhanh chóng mở cái miệng lớn đỏ thẫm cắn vào cổ tôi.
Tôi nhanh nhẹn bò dậy tránh ra, l*иg ngực truyền đến âm thanh nặng nề. Khi kịp phản ứng thì tôi đã bị con cừu già húc văng ra xa mấy mét.
Miếng thịt lợn rơi xuống đất. Trong nháy mắt, xung quanh im lặng đến rợn người.
Con cừu già nhìn tiết lợn dính trên quần tôi, lại nhìn miếng thịt trên mặt đất, lầm tưởng đó là thịt trên người tôi, thế nên cúi đầu muốn ăn.
Nhưng khi nó sắp cắn vào miếng thịt đó, ba tôi hét lớn ở phía sau tôi:
“Đừng ăn! Thịt có độc!”
Con cừu già dứt khoát đá văng miếng thịt, ánh mắt hung dữ giống như súc sinh trong núi, lại giống như dao băng đấm vào xương tôi.
Trưởng làng hô lớn, mọi người rũ lá và rơm ngụy trang trên người xuống, giơ cào đá lưỡi liềm bao vây con cừu.
Ba tôi kêu gào định xông vào cứu con cừu già.
Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi nhanh tay lẹ mắt, cầm xẻng đập vào đầu ba tôi khiến ông ấy ngã xuống đất.
Nhìn thấy ba tôi ngã trên mặt đất, con cừu già kêu be be, tránh né lưỡi liềm và lưới lớn, mở miệng cắn vào bắp chân của một người ở bìa rừng.
Không thể đối xử bình thường với con vật biết vị thịt và có ý đồ xấu. Răng của con cừu già vô cùng sắc bén, nó có thể xé rách một miếng thịt to bằng cái tô.
Người đó la hét thảm thiết rồi ngã xuống đất, còn con cừu già thì chạy như bay vào trong rừng.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây.
Sắc mặt của trưởng làng càng thêm nghiêm trọng, tóc bị gió thổi bay, ông ấy nhìn về khu rừng, nghiêm giọng nói:
“Đuổi theo! Con súc sinh này sắp thành tinh rồi. Hôm nay không bắt được nó thì chúng ta sẽ tiêu hết!”
Tôi được vợ trưởng làng ôm dậy, nghe lời trưởng làng trốn vào căn phòng nhỏ ở ủy ban.
Vừa vào trong sân, chú Thường Dũng khập khiễng mở cửa.
Chân chú ấy được quấn đầy vải, vết thương vẫn còn rỉ m/á/u.
“Con súc sinh đó rất khó đối phó. Tôi đi được một nửa, nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cây, kỳ lạ là cũng không nghe thấy tiếng bước chân… nhưng có người khoác vai tôi. Tôi vừa quay đầu thì thấy ngay con súc sinh đó. May mà tôi trốn nhanh, nếu không nó cắn đứt mũi của tôi rồi.”
Chú Thường Dũng vừa hút thuốc lào vừa thuật lại.
Đầu ngón tay chú ấy hơi run rẩy, vừa vui mừng vì thoát khỏi cái c/h/ế/t, lại lo lắng không biết xử lý con cừu già như thế nào.
“Da của con súc sinh đó rất dày, tôi đ/â/m mấy dao cũng không c/h/ế/t, còn cắt mất miếng thịt trên chân tôi…”
Nói xong, Chú Thường Dũng đột nhiên sững sờ.
Sau một lúc, chú ấy ngẩng đầu, mắt đỏ bừng, tuyên bố: