Chương 7

Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ, trường làng thấy tôi bất động, chậm rãi nói:

“E là đứa bé này bị con súc sinh đó ghim rồi, chưa ăn được sẽ không dừng lại.”

Tim tôi đập thình thịch, lòng bàn tay chảy mồ hôi.

Vợ trưởng làng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao nó lại nhìn chằm chằm vào Viên Viên?”

“Con cừu già đó cho rằng nó và ông Chu mới là người một nhà. Em không biết tại sao mẹ Viên Viên rời đi sao?”

Trưởng làng ho nhẹ rồi nói tiếp:

“Mẹ con bé ở cữ trong nhà, tháng lạnh nhất mùa đông. Nhân lúc ông Chu không ở nhà, con súc sinh đó mở cửa đi vào, suýt chút nữa lên giường cắn c/h/ế/t hai mẹ con Viên Viên!”

Tôi hít vài hơi lạnh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Vợ trưởng làng cũng hô lên một tiếng, trưởng làng tức giận nói tiếp:

“Anh nói từ lâu là không thể giữ lại con cừu già đó bên mình. Nó có ý định ăn thịt người thì không phải là một con cừu đơn giản.”

“Ông Chu không nỡ, nói bản thân sẽ sửa lại chuồng để nhốt nó. Con cừu già không ăn được thịt người, lại còn bị nhốt lại, nên rất hận Viên Viên.”

“Nó có chấp niệm sâu như vậy, còn bắt chước hành động của con người, chúng ta không thể xem nó như một con cừu bình thường được. Lần này dù ông Chu nói thế nào anh cũng sẽ không mềm lòng. Con cừu này nhất định phải c/h/ế/t.”

Hai người nói chuyện, không ai nằm xuống ngủ.

Mà quần áo ngủ của tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh trên người nên tôi rất khó ngủ.

Đến gần sáng, bầu trời trở nên trắng xóa, nắng vàng ló dạng, lúc này ngoài cửa mới vang lên giọng nói của đàn ông.

Một ông chú lau bùn trên đôi ủng da của mình, gương mặt đầy thất vọng, nói:

“Con súc sinh đó chạy nhanh thật! Mấy người chúng tôi đuổi theo lên núi tìm cả đêm cũng không thấy.”

Trưởng làng xám xị mặt, mặc áo khoác, đứng dậy nói:

“Tôi đi tìm thợ săn.”

Chú Thường Dũng ra mặt, khóe mắt đỏ bừng, râu cằm mọc như măng tre.

Chú ấy quỳ xuống trước mặt trưởng làng, gò má hóp vào vì tức giận:

“Tôi đi tìm! Chỉ mong ông bảo vệ vợ tôi thật tốt là được! Con súc sinh đáng c/h/ế/t đó chạy đến nhà tôi, nếu tôi không về trước thì nó đã vào nhà rồi!”

M/á/u trên mặt tôi như bị rút cạn, cảm giác sợ hãi và tội lỗi đan xen nhau như tảng băng mắc sâu trong cổ họng.

Được trưởng làng đỡ dậy, chú Thường Dũng nhìn tôi rồi nhẹ nhàng an ủi:

“Viên Viên, chú không trách con. Do chú tham ăn, mấy bữa trước lẩm bẩm vài câu, ai ngờ con cừu già lại ghi thù như vậy.”

Chú ấy vừa nói vừa thắt lại túi vải bên hông, bên trong có chứa một con dao ngắn và đá lửa.

Làng chúng tôi ở xa, cách thị trấn mười sáu kilomet, muốn đến thì phải đi bộ bằng đường núi ở giữa.

Trưởng làng dặn dò chú ấy mấy câu, nói chú ấy nếu ngửi thấy mùi tanh, thì nhanh chóng chạy về phía trước, đừng quay đầu lại, tốt nhất là trèo lên cây.

Chú Thường Dũng đáp lại mấy câu, cũng không biết có nghe vào không, trong đầu chỉ nghĩ đến việc trút giận cho vợ mình.

Lúc mặt trời hoàn toàn ló dạng, ba tôi cũng tìm đến.