Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Cừu Đứng Ngoài Cửa Sổ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi thút thít kể nguyên nhân và kết quả với trưởng làng, ngay lập tức ba tôi nâng giọng lên vài tông:

“Con bé c/h/ế/t tiệt này, tại sao mày lại nói dối hả?”

“Con bé mới mười tuổi, sao biết nói dối được!” Trưởng làng trách mắng: “Mọi người vào trong bắt con cừu đó ra! Cừu đứng thẳng không thể giữ lại được!”

Thân hình cao lớn của ba tôi chặn ở trước cửa. Ông ấy mãi không chịu nhượng bộ, kích động làm căng mạch m/á/u ở thái dương, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

“Muốn bắt nó thì bước qua xác tôi đi!”

Ba tôi nói xong, ngồi phịch xuống đất, hai tay giữ chặt khung cửa.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám động tay.

Trưởng làng nhíu mày với vẻ thất vọng, thuyết phục:

“Anh Chu à, không phải là anh không biết quy củ của tổ tiên trong làng chúng ta chứ? Cừu đứng vì muốn ăn thịt người. Chúng ta không thể giữ lại!”

Ba tôi ủ rũ nói:

“Anh à, tôi và cừu bên nhau từ nhỏ đến lớn. Gia đình xem thường tôi, ngay cả cơm cũng không cho tôi ăn. Mùa đông năm bốn tuổi đó, con cừu này đút hoa quả cho tôi ăn sưởi ấm cơ thể để sống sót. Các anh không thể bắt nó đi được!”

Trưởng làng thở dài, ông ấy vỗ nhẹ lưng an ủi tôi, rồi lại nói với ba tôi:

“Mọi người đều thấy được tình bạn giữa anh và con cừu này, nhưng anh có từng nghĩ xem, trong điều kiện nơi chúng ta, có con cừu núi bình thường nào có thể sống hơn ba mươi năm không?”

“Cừu không được ăn thịt. Tôi thấy tay Viên Viên bị thương là do con cừu đó cắn phải không? Anh còn muốn để nó vào trong nhà? Anh thật sự không sợ con gái mình bị thứ súc sinh này ăn thịt sao?”

Trưởng làng nói xong, ba tôi không đáp lại, nhưng vẫn bám chặt lấy khung cửa không buông, ai tiến lên cũng vô dụng.

Một chú hàng xóm nhích lại gần trưởng làng, nói nhỏ:

“Làm sao đây? Chúng ta chắc chắn không thể giữ cừu. Lần này nó cắn để thăm dò, lần sau sẽ dám ăn thịt người.”

“Tôi có ý này, lát nữa mọi người đến nhà tôi rồi nói kỹ hơn.” Trưởng làng nói nhỏ, lại nhìn tôi và điềm đạm mỉm cười.

“Viên Viên, mấy hôm nay con ở nhà trưởng làng có được không?”

Tôi lo lắng ba tôi và con cừu già ở với nhau. Trưởng làng nhìn ra được sự lo lắng của tôi, tiến lên vỗ vai ba tôi:

“Anh Chu đứng dậy đi! Mọi người không làm khó anh nữa, nhưng hãy nghĩ cho sự an toàn của mình, không thể để cừu trong nhà.”

Ba tôi vui vẻ, vội vàng bò dậy từ mặt đất, mặc kệ ánh sáng khó chịu chiếu ra từ đèn pin trong tay mọi người.

“Được, chỉ cần không bắt nó là được.”

Ba tôi nói. Để chứng minh, ông ấy lôi con cừu già ra nhốt trong chuồng cừu dưới ánh mắt của mọi người.

Dường như nó biết mọi người đang nói gì, cúi mắt không dám nhìn mọi người mà chỉ dám liếc nhìn tôi, đáy mắt đỏ ngầu.

Tôi vui vẻ để trưởng làng ôm tôi về nhà ông ấy.

Mọi người ngồi trên giường nhà trường làng thảo luận cách xử lý con cừu già.

Mấy hôm trước, bọn họ còn tán thưởng con cừu già. Sau khi tôi nói ra chi tiết, bọn họ mới cảm thấy không đúng.

“Tôi nói, sao cừu nhà con bé có thể sống lâu như vậy, hóa ra do thành tinh!” Chú Thường Dũng, hàng xóm nhà tôi, nói: “Ở cái nơi rừng núi này, không thể nuôi động vật quá mười năm, sau mười năm chắc chắn sẽ thành tai họa!”

Trưởng làng ngắt lời chú ấy:

“Đừng nói bậy trước mặt trẻ con! Con súc sinh này ăn thịt rồi nên bây giờ chỉ thèm ăn thịt người thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »