Chương 3

Lông tơ sau lưng tôi dựng đứng, ngay cả da đầu cũng sắp nổ tung, đến nỗi khi tôi mở miệng nói, giọng còn trở nên the thé:

“Không! Con không muốn nó ngủ trong nhà! Nó muốn ăn thịt con!”

Sự kiên nhẫn của ba tôi đạt đến giới hạn, ông ấy tát mạnh tôi, quát:

“Nói vớ vẩn cái gì vậy! Cừu nhà ai có thể ăn thịt người cơ chứ?”

Giữa sự xô đẩy hôm ấy, bầu trời tối tăm.

Ba tôi kéo tôi vào nhà. Tôi khóc nức nở, ông ấy ngồi trên giường hút thuốc lào:

“Cừu là động vật ăn tạp, chỉ cần được ăn cỏ no nê thì sẽ không muốn ăn những thứ khác.”

Tôi nghi ngờ nói:

“Con thấy cừu của trưởng làng ăn gà bị g/i/ế/t thịt.”

Ba tôi chậc miệng:

“Con đó từng ăn thịt thà tanh tưởi! Cừu rất tò mò, một khi được nếm mùi tanh của thịt thì sẽ nghĩ xem các loại thịt khác có ngon giống vậy không.”

Tôi lau nước mắt, giơ tay phải lên cho ba tôi xem, hỏi:

“Nếm vị thịt giống vậy sao?”

Lúc này ba tôi mới chú ý đến vết thương vẫn đang chảy m/á/u của tôi. Ông ấy kinh ngạc hỏi lại:

“Thật sự là do chú Cừu của con cắn sao?”

Tôi nhìn ông ấy, cực kỳ hy vọng ông ấy sẽ công bằng một chút. Nhưng ba tôi nhíu mày, vẻ mặt tái nhợt, giục tôi:

“Người xưa nói như vậy cũng không chính xác. Đi ngủ đi!”

Tôi thất vọng nhìn ông ấy, trong lòng ớn lạnh.

Tắt đèn, trong phòng tối tăm.

Tôi cuộn người trong chăn, không dám nhắm mắt, ông ấy thà tin con cừu già phản công nên mới cắn tôi, còn hơn tin lời tôi.

Tình cảm của ba tôi và con cừu già rất sâu nặng, như ông ấy nói là nuôi từ nhỏ.

Trưởng làng nói, lúc mẹ tôi ở cữ, ông ấy chỉ quan tâm chải lông cừu, để thịt gà hầm trong nồi cạn khô nước, suýt thì bốc cháy.

Sau sự việc này, vào năm tôi tám tuổi, mẹ tôi cảm thấy ba tôi không đáng tin nên ly hôn và bỏ đi.

Lòng tôi chua xót, nằm một hồi lâu mà chăn cũng không sưởi ấm được tôi.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, có âm thanh xào xạc, cùng với tiếng bước chân “cộc, cộc…”, còn có hơi thở nặng nề.

Lúc đầu âm thanh đó vang lên từ xa, nhưng chưa đến vài giây, âm thanh dần tiến gần đến cửa phòng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cửa, cảm giác bất an như có côn trùng bò từ sống lưng lêи đỉиɦ đầu.

Hơi thở bên ngoài cửa càng lúc càng nặng. Sau đó, tay nắm cửa chuyển động.

Một bóng đen dài phản chiếu trong phòng, đứng ở cửa không đi vào, mùi nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.

Người nông thôn ngủ thường đặt đầu giường gần lò sưởi, đầu hướng ra ngoài, cách cửa vài bước chân.

Dù không thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt góc chéo đó từ hình dạng của cái bóng.

Đó là con cừu già. Nó giữ tư thế đứng, đi thẳng mấy bước vào phòng.

Tôi nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, hy vọng ba tôi có thể nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy, nhưng ông ấy ngủ rất say, thậm chí còn phát ra âm thanh nghiến răng nho nhỏ.

“Cộc cộc...”

Âm thanh này càng lúc càng gần tôi, màng nhĩ tôi căng phồng, tim đập nhanh.

Vết thương ở tay phải đau nhói.

Tôi có thể cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn ở đầu tôi, con cừu già đang nhìn tôi chằm chằm với hai con ngươi quái dị.