Chương 2

Ba tôi để con cừu già ở nhà sau, lấy ra một chiếc chăn ấm mới, trải xuống nền cho con cừu già ngủ.

Tôi nhìn mà lòng chua chát:

“Ba, ba đang làm gì vậy, để nó ngủ trong nhà sao?”

Nghe thấy tôi nói, con cừu già trực tiếp trốn sau lưng ba tôi.

Ba tôi mắng vào mặt tôi:

“Cái thứ c/h/ế/t tiệt không có lương tâm. Nếu không có chú Cừu thì mày bị con chó hoang đó tha đi từ lâu rồi!”

Ba tôi nói đến chuyện xảy ra với tôi vào hôm kia.

Lần đó, ông ấy giúp hàng xóm thu hoạch ngô, còn tôi trông coi cừu.

Lúc tôi kéo dây dắt cừu vào con đường mòn nhỏ vắng vẻ, một con chó hoang lao ra khỏi rừng cây.

Nó gầy gò hốc hác, vừa nhìn chằm chằm vào tôi, vừa nhe răng nanh và phát ra âm thanh gầm gừ khϊếp sợ.

Tôi sợ hãi, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, con cừu già sau lưng đá móng chặn trước mặt tôi.

May mà người lớn nghe thấy tiếng kêu gào của tôi, vội vàng chạy đến đánh đuổi con chó hoang đó.

Thời buổi này, chó hoang trên núi đều đào mộ ăn thịt người c/h/ế/t, đương nhiên cũng sẽ tha trẻ con đi.

Câu chuyện con cừu già bảo vệ tôi nhanh chóng lan truyền khắp làng.

Hàng xóm đều khen ngợi con cừu già này:

“Ông Chu thật có phúc! Mười nghìn cho một con cừu như vậy, ông có bán không?”

Ba tôi vô cùng cảm động, má đỏ bừng, dứt khoát nói:

“Không bán! Người bạn già này theo tôi từ nhỏ đến lớn, Chu Viên, còn không mau gọi chú Cừu!” Ba tôi chuyển chủ đề sang tôi.

Mọi người đẩy tôi đến trước con cừu già, họ đều đang đợi tôi mở miệng gọi tiếng “chú Cừu”.

Ngay cả những con cừu già gần đó cũng nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ.

Nhưng rõ ràng tôi nhận thấy có gì đó không ổn.

Mãi không thấy tôi nói, mọi người tự cảm thấy chán nản rồi giải tán. Ba tôi cũng không ép, dường như chỉ có con cừu già đó lóe lên oán hận trong ánh mắt.

Ba tôi uống rượu, ngồi trong chuồng cừu ôm con cừu già tâm sự, lải nhải suốt một đêm.

Từ đó tới giờ, ba tôi như bị con cừu già đó mê hoặc. Ông ấy còn không nghe lời giải thích của tôi, mà cõng nó vào nhà.

Tôi nhìn ba tôi xoa cái đầu lơ thưa của con cừu già, luôn có một cảm giác không tốt, thậm chí dạ dày cũng thắt lại.

“Nó giả vờ! Nó hoàn toàn không bị thường!”

Tôi vừa dứt lời, nó kêu hai tiếng be be, duỗi cái móng giả vờ khập khiễng loạng choạng trước mặt ba tôi.

Ba tôi trừng mắt nhìn tôi, hỏi:

“Nó từng cứu mạng con, dù bị thương hay không thì cứ để nó ngủ trong nhà không được sao?”

Cùng lúc đó, con cừu già nhìn tôi đăm đăm, lông cằm ướt đẫm nước dãi.