Mẹ tôi hút thuốc, nhân cơ hội ba tôi không có ở nhà cắm tàn thuốc vào người con cừu già.
Con cừu già sợ sệt không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi mắt khẽ rêи ɾỉ.
Lông mi trắng nõn của nó khẽ run lên, lông trên người bị đốt cháy lởm chởm, lộ da ra ngoài.
Tôi nhớ ngày hôm đó, con cừu già sắp c/h/ế/t ngã vào trong bùn nước bẩn thỉu, gần như không nghe thấy tiếng thở nữa.
Nó quá già, cộng thêm việc mẹ tôi luôn nhân lúc ba tôi không có ở nhà giày vò nó nên nó không thể chống đỡ được nữa.
Ba tôi không thể chấp nhận được sự thật này.
Để cứu nó, ba tôi phạm vào một điều cấm kỵ lớn.
Không biết ông ấy lấy từ đâu ra một chậu m/á/u lớn, đổ từng thìa vào miệng nó.
Ngày hôm sau, con cừu già được ông ấy cứu sống lại. Nhưng từ đó kể về sau, con cừu già càng ngày càng giống con người.
Không ai biết rằng, con cừu già thật sự đã c/h/ế/t từ lâu rồi.
Tôi không bao giờ quên được, trong đêm yên tĩnh của những ngày đó, mỗi khi gần đến nửa đêm, ngoài cửa sổ lại xuất hiện một bóng đen.
Nó chỉ lặng lẽ đứng đó, vô cùng lặng lẽ, hai con ngươi kỳ lạ màu nâu phát sáng, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trong nhà.
Nó hy vọng sẽ có người phát hiện, đuổi đánh nó ra khỏi nhà, như vậy, nó mới có thể mở miệng một cách hợp lý.
Bóng ma thời thơ ấu đó mờ nhạt dần khi tôi lớn lên.
Cho đến khi tôi học năm thứ hai, trên đường du lịch Tây Tạng cùng câu lạc bộ thì gặp một đàn cừu chặn trước xe buýt.
Đàn cừu trắng như hoa, trông như kẹo bông mềm mại.
Người chăn cừu lo lắng, dẫn chó giải tán đàn cừu để xe buýt chậm rãi lăn bánh.
Mọi người đều bàn luận về đàn cừu Tây Tạng đáng yêu vừa rồi.
Chỉ có mình tôi ngồi ở ghế trên, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Khi xe buýt chạy cách đó không xa, trong đàn cừu trắng như mây phẳng lì tôi nhìn thấy có một con cừu từ từ đứng thẳng, đối mắt với tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi giống như thấy được con cừu già đó.
Từng tiếng cừu xa xa vang lên phía sau truyền đến tai tôi.
Dường như không gian giữa hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau, gợi lại những ký ức in sâu trong tâm trí tôi.
“Be~ be~”