Chương 12

Con cừu già ngã trên mặt đất co giật một hồi, ánh mắt nó nhìn chằm chằm ba tôi, oán hận cùng với nước mắt rơi xuống mặt đất. Trước khi nó hoàn toàn bất động, đồng tử thẳng đứng của nó trở lại bình thường.

Tất cả mọi người không ai nói gì. Tôi nức nở bò dậy khỏi giường, ôm vết thương trên má, để mặc ba tôi ôm tôi vào lòng an ủi.

Trưởng làng và những người khác chạy về. Bọn họ nhìn thấy t/h/i thể con cừu già nằm trên mặt đất, lại nhìn vết thương trên mặt tôi và con dao dính m/á/u mà ba tôi cầm chặt trong tay, trong lòng tự hiểu.

Sau khi chuyện này xảy ra, trong làng không còn ai dám nuôi cừu nữa.

Lúc vết thương trên mặt tôi lành lại, ba tôi cũng đi mất không thấy tăm hơi.

Sau đó, vợ chồng trưởng làng nhận nuôi tôi.

Thỉnh thoảng họ nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi, vừa thở dài vừa nói, con cừu già đó cắn người khác mạnh đến mức có thể xé rách mặt tôi hoặc trực tiếp cắn vào cổ họng tôi, nhưng nó không hề làm vậy.

Tại sao hôm đó con cừu già cẩn thận lại đột nhiên nhảy ra?

Trưởng làng nói, có thể nó muốn giải thoát, để ba tôi tự tay g/i/ế/t c/h/ế/t nó còn hơn là c/h/ế/t trong tay người khác.

Tôi nhìn đám mây trắng to lớn bay lơ lửng như lông cừu trên trời mà im lặng không nói nên lời.

Dường như vết sẹo hơi nhức, hồi ức ngày xưa từng chìm sâu xuống đáy hồ lại từ từ nổi lên mặt nước.

Sự thật là tôi không ngốc, hơn nữa thành tích còn rất tốt.

Tôi có thể phân biệt được kim giờ và kim phút, nhưng lại cố tình làm sai và không muốn ôn thi.

Chỉ có như vậy, ba tôi mới có thể chia một phần tâm tư mà ông ấy dành cho con cừu sang cho tôi.

Có vẻ tôi thắng được tình thương của ba rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc.

Người trong làng không ai biết về chuyện của hai năm trước.

Mẹ tôi và ba tôi hết lần này đến lần khác cãi nhau giữa đêm vì con cừu.

“Cô còn muốn cái gì nữa? Cô đừng ép buộc tôi có được không?”

“Tôi ép buộc anh cái gì? Nuôi một con súc sinh già như vậy vừa tốn công vừa tốn sức. Tại sao anh lại hiếu thảo như vậy? Nó là ba anh hay mẹ anh?”

“Câu này của cô quá khó nghe rồi đấy!”

“Khó nghe? Tôi ở cữ thèm ăn, nuôi nó trong nhà muốn cắt mấy miếng thịt ăn. Tôi sẽ ghi nhớ mấy lời chửi mắng của anh cả đời!”

“Cô biết rõ con cừu từng cứu tôi mà.”

“Cứu mẹ anh! Súc sinh là súc sinh, chúng nào có tình cảm chứ! Tôi nghĩ anh và con súc sinh đó làm điều gì đáng xấu hổ rồi đúng không?”

“Cô đừng có vô lý như vậy được không!”