Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Cừu Đứng Ngoài Cửa Sổ

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nó… nó ăn thịt người rồi.”

Nghe chú ấy nói xong câu này, mọi người ngồi trong phòng đều rất sốc.

Không thấy ai trả lời, chú Thường Dũng kích động, l*иg ngực phập phồng, nói:

“Cuối cùng chúng ta cũng biết tại sao con súc sinh này nhất quyết bắt người. Mẹ kiếp, nó ăn thịt người rồi!”

Lúc này, tất cả mọi người kể cả tôi đều vô cùng sợ hãi. Tôi co ro trong góc lò sưởi, ôm chặt lấy cánh tay của vợ trưởng làng.

Mọi người đều không ngốc và hiểu được ý của chú Thường Dũng.

Cừu là một loại động vật rất ác độc. Mắt của nó khác biệt, con ngươi thẳng đứng, nghe nói càng già càng giống con người.

Cừu là động vật ăn tạp, nhưng nếu ăn quá nhiều thịt thì sẽ không giấu được thú tính và thu hút tà ma.

Bọn chúng sẽ lén ăn gà nhà, nửa đêm lén vào nhà quan sát con người ngủ say. Khi cơ hội đến, nó sẽ đứng dậy, đi thẳng giống như con người.

Chú Thường Dũng là hàng xóm của nhà tôi. Chú ấy nói ba tôi kể với tất cả mọi người, sau khi mẹ tôi ly hôn ông ấy và bỏ lại tôi rời đi.

Nhưng hai năm trôi qua, có người mẹ nào mà không nhớ con? Tại sao không ai thấy mẹ đến thăm tôi? Sao đến một câu hỏi cũng không có?

Kết hợp với hàng loạt sự khác thường của con cừu già, trong đầu chúng tôi đều có suy đoán.

Chẳng qua với mọi người, kết quả này là một sự thật rất tàn khốc.

Nghi ngờ duy nhất của mọi người là tại sao đợi hai năm mà con cừu già mới nổi ý đồ xấu với tôi?

Tôi cắn đầu ngón tay, khẽ nói:

“Vì con đi học nên ba con tập trung hết mọi sự chú ý vào con.”

Đúng vậy, tôi mười tuổi rồi. Tôi học không giỏi, luôn không phân biệt được kim giờ và kim phút. Ba tôi trả công xong sẽ túm lấy tai tôi đánh mắng.

Đối với một thất bại một lần trong hôn nhân ở tuổi trung niên không làm nên việc gì, con cái chính là lá bài đáng để họ tự hào nhất.

Nhưng tôi lại khiến ông ấy không thể ngẩng cao đầu với người ngoài.

Thế nên ông ấy chia cho tôi một nửa sự chú ý với con cừu, mỗi ngày đánh vào lòng bàn tay tôi, ép tôi học bài.

Con cừu già bị nhốt trong chuồng, đột nhiên không được chiều chuộng, ít nhiều cũng bất bình, nổi ý đồ xấu với tôi cũng là điều dễ hiểu.

Vợ trưởng làng thở dài:

“Chuyện này giống như việc nhà có nhiều đứa con đánh nhau tranh giành sự yêu thương đây mà.”

Chú Thường Dũng chỉ phụ họa vài câu rồi khóa cửa lại để giảm bớt tiếng ồn.

Vợ trưởng làng lấy một tấm vải ra che cửa sổ.

Tiếc là cửa sổ quá lớn, dù có vải che thì bên dưới vẫn lộ ra một khe hở bằng móng tay, nhưng còn tốt hơn là không có gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »