“Be~ be~”
Tiếng kêu khàn đặc già nua truyền ra từ chuồng cừu. Tôi đổ cỏ được cắt xong vào trong máng.
Một con cừu già chậm rãi đi ra từ nơi sâu tối tăm, lông cừu lộn xộn, thậm chí có chỗ còn lộ cả da, sừng trên đầu bong tróc như rễ cây.
Nó thò đầu vào máng nhai. Đột nhiên, nó bất động, từ từ ngẩng đầu, dùng móng trước cào vào cỏ.
Nhìn theo hướng móng, tôi thấy một viên đá kẹt trong chỗ lõm của máng cỏ.
Tôi xắn tay áo, duỗi thẳng tay đào, nhưng viên đá kẹt cứng ở đó.
Cái miệng ẩm ướt của con cừu già chậm rãi lại gần cánh tay tôi, thở ra một hơi ấm nóng.
Nó bắt đầu cố ý hay vô tình cắn vào tay tôi.
Hôm nay ba tôi đi làm, trong nhà chỉ còn một mình tôi. Chìa khóa chuồng cừu ở trong tay ông ấy, cho nên tôi chỉ đành áp sát tường và nhón chân mò đá.
Một lúc sau, tôi chạm vào được viên đá.
Đột nhiên, phía dưới ngón tay út của tôi truyền đến một cơn đau nhói như có một con dao cứa vào thịt.
Tôi vô thức đấm thẳng, cảm nhận cơn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Con cừu già nhận một đòn choáng váng, mà lòng bàn tay tôi xuất hiện một vết cắn, vết thương đủ sâu để nhìn thấy xương, m/á/u đỏ thẫm ồ ạt chảy ra.
Nếu tôi phản ứng chậm một chút, nửa bàn tay phải của tôi sẽ không còn nữa.
Tôi sững sờ, tức giận nhìn con cừu già trốn sâu trong chuồng cừu.
Có rất nhiều viên đá rơi xuống góc tường, một viên trong số đó đang nằm trong tay tôi.
Đối diện với đôi đồng từ nâu nhạt đó, khắp người tôi nổi da gà.
Con cừu già đẩy viên đá đó vào trong máng cỏ để dụ tôi vào.
Vừa nãy nó cắn vào tay tôi chắc chắn không phải là phản ứng căng thẳng.
Nó cố ý muốn cắn đứt tay tôi.
Toàn thân run rẩy, tôi lập tức cầm lấy thanh sắt, đang định dạy dỗ nó thì ba tôi trở về.
Con cừu già phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Be~ be~!”, nghe có vẻ hơi tủi thân.
Khi đến bên cạnh tôi, ông ấy thấy con cừu già chân khập khiễng run rẩy trong góc, miệng méo xệch, cằm be bét m/á/u, còn tôi đang cầm gậy, vẻ mặt hung dữ.
“Chu Viên! Tại sao con lại đánh nó?”
Ba tôi nổi giận hét lên, vội vàng mở chuồng, cõng con cừu già đó ra.
Ông ấy đau lòng xoa cái chân khập khiễng của con cừu già, lại tức giận mắng tôi:
“Con đánh nó nhân lúc ba không ở nhà. Nó già như vậy rồi, què chân thì chữa thế nào! Tại sao con lại không hiểu chuyện thế!”
Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Ba, nó cắn tay con!”
“Nếu con không đánh nó thì nó sẽ tự nhiên cắn con à?” Ba tôi vừa nói vừa an ủi con cừu già đang run rẩy, không giấu được sự thương xót trong ánh mắt.
Ông ấy cõng nó vào trong nhà. Đi đến cửa, con cừu già chậm rãi quay đầu lại.
Nó vênh váo đắc ý như con người, mồm cười toe toét, trên răng vẫn còn dính m/á/u của tôi.
Da đầu tôi tê dại, miệng đắng nghét.
Tôi luôn biết rằng con cừu già nhà tôi không giống với những con cừu khác. Nó thông minh đến mức khiến người ta khủng hoảng sợ hãi sâu tận đáy lòng.
Trực giác cũng cho tôi biết, chắc chắn nó không chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi chuồng cừu để được tự do như vậy.