Giải quyết xong chuyện của Hoan Hoan, Đông Sinh hết xin nghỉ, quay về trường ngoan ngoãn đi học. Đông Sinh bình thường rất chú tâm, lại có kiến thức tốt về các môn chuyên ngành, cậu không giống A Hoàng Lương Kiện thích lên mạng, trừ khi thanh hiệp có hoạt động, nếu không cậu gần như không tham gia hoạt động ngoại khóa xã giao nào, thời gian rảnh rỗi dùng để lật xem sách giáo khoa mấy lần. Tháng thi cử sắp đến, trong lớp có không ít người cuống lên nước đến chân mới nhảy bắt đầu đi sớm về muộn ngâm mình trong thư viện, Đông Sinh thì vẫn như bình thường, không có việc gì thì đi đến Viện Mỹ thuật nghe trộm khóa, tay ngứa ngáy thì vẽ mấy bức tranh tuyết hoặc vật thực.
Tuy rằng không có ai (bao gồm cả giảng viên trong Viện Mỹ thuật và Thẩm Tịnh) nhận ra được cậu đang vẽ cảnh tuyết, Đông Sinh vẫn vẽ không biết mệt mỏi.
Đông Sinh cũng thực hiện lời hứa mời Trịnh Quân Diệu đi ăn lẩu dê, nhưng cậu cũng chẳng tiêu hết bao nhiêu tiền. Hơn nữa không chỉ mời Trịnh Quân Diệu, Đông Sinh còn rất nghĩa khí kéo theo Lương Kiện, Dư Đồng, Lâm sư huynh và A Hoàng.
Trịnh Quân Diệu cả bữa ăn bị A Hoàng giục đòi thịt:...
Nhà Hà Đằng Phi lập nghiệp từ ẩm thực, nhà hàng lâu đời nhất của nhà anh là chuyên về lẩu dê, có bí phương cung đình tổ truyền, dê mua trực tiếp từ thảo nguyên, sư phụ cắt thịt có tay nghề cao, thịt cắt ra mỏng như cánh ve, thịt dê mềm mềm nhúng trong nồi lẩu ra rất tuyệt, phối hợp thêm các loại nước chấm đặc biệt, hương vị đó đúng là nhất tuyệt. Vừa đến mùa đông, việc làm ăn của nhà hàng cực tốt, nếu không đặt bàn trước thì không ăn được.
Vì để cảm ơn Đông Sinh và Trịnh Quân Diệu, Hà Đằng Phi đã tặng cho mỗi người một tấm thẻ vip, có thẻ này sẽ được hưởng ưu đãi 30% trong bất cứ nhà hàng khách sạn nào của nhà họ Hà. Vốn Hà Đằng Phi định trả tiền công cho Đông Sinh, nhưng Đông Sinh vừa mới lấy hoa hồng từ phần đầu tư mà Trịnh Quân Diệu đầu tư cho cậu, khoảng chừng mười nghìn, túi tiền lại phồng lên, cho nên Đông Sinh bảo Hà Đằng Phi quyên tiền cho "Quỹ từ thiện Lý Đông Sinh".
Hà Đằng Phi sau khi tìm hiểu về "Quỹ từ thiện Lý Đông Sinh" đã dùng tên của Hoan Hoan quyên góp năm triệu.
Theo như Hà Đằng Phi thấy, thì quyên góp và trả tiền công là hai chuyện khác nhau, không biết anh nghe từ đâu biết được Lý Đông Sinh thích ăn đồ ngon, nên đã tặng cho cậu tấm thẻ vip của gia tộc mình.
Với tấm thẻ này, Đông Sinh không những được hưởng ưu đãi 30%, mà còn có thể miễn hẹn trước trực tiếp hưởng dịch vụ tốt nhất, cả thủ đô này, ngoại trừ người nhà họ Hà, những người khác họ có thẻ này ngoại trừ Đông Sinh và Trịnh Quân Diệu ra thì chỉ có ít ỏi hai ba người.
Nhà họ Hà ở thủ đô tuy không xếp vào hạng thế gia hào môn, nhưng cũng là gia tộc lâu năm có danh tiếng, quan hệ rất rộng với hai giới chính thương. Bởi vì vậy, quan hệ giữa Trịnh Quân Diệu và Hà Đằng Phi "đột nhiên thân thiết", tính cách hai người cũng hợp nhau, trong tình cảnh hai bên đều có ý muốn kết bạn thì rất nhanh đã trở thành bạn tốt của nhau.
Trịnh Quân Diệu đạt được tài phú ở thị trường nước ngoài lớn đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được, nhưng thời gian anh về nước quá ngắn, căn cơ trong nước rất yếu, muốn đạt đến mục đích, đứng vững gót chân thì phải quen biết với nhiều người đáng tin cậu.
Giới thượng lưu khá kín kẽ, Trịnh Quân Diệu chỉ có tiền, có cái danh cháu đích tôn nhà họ Trịnh thì trong thời gian ngắn không đủ để mở rộng cửa chào đón anh. Người ngoài tuy đều suy đoán Trịnh Quân Diệu có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Trịnh hay không, nhưng Trịnh Quân Diệu từ khi về nước tới giờ đã gần nửa năm mà vẫn không tiến vào xí nghiệp gia tộc, thái độ của Trịnh lão gia tử thì mập mờ không rõ, người của gia tộc Trịnh thị cắm rễ ở thủ đô lâu như vậy, mạng lưới quan hệ lợi ích đã sớm hình thành, vì lợi ích chung, có ai không muốn thấy Trịnh Quân Diệu thượng vị thì những người kia đều lặng lẽ xa lánh Trịnh Quân Diệu.
Mượn dùng quan hệ của nhà họ Hà với giới thượng lưu thủ đô, Trịnh Quân Diệu rất nhanh đã tiến vào một vài vòng luẩn quẩn. Trong tay anh không thiếu tài chính, mà trong những vòng luẩn quẩn đó vĩnh viễn không thiếu những hạng mục cần tài chính. Trịnh Quân Diệu rất có mắt nhìn, đầu tư vào một vài hạng mục không thu hút hoặc không ai coi trọng, đến khi những hạng mục đó thu được lợi nhuận, danh tiếng và chuyện về Trịnh Quân Diệu đã dần dần truyền khắp các vòng luẩn quẩn, chỉ cần ngồi cũng có người cầm hạng mục đến tìm anh để hợp tác.
Dù sao không có ai không xem trọng tiền, lại càng không có ai không muốn có quan hệ tốt với thần tài sống.
Trịnh Quân Diệu nổi bật như mặt trời ban trưa, Trịnh lão gia tử mỗi khi nhắc đến là khen anh không dứt lời, người nhà họ Trịnh càng không ngồi yên được.
Trịnh Quân Diệu vừa về nước đã gặp chuyện lớn, suýt nữa ngay cả mạng cũng mất, mặc kệ người khác nghĩ gì, bên cạnh anh lúc nào cũng đi theo một đám lính đánh thuê ngoại quốc hung hãn. Hàng năm Trịnh Quân Diệu tốn hơn chục triệu thuê đám lính đánh thuê cũng không phải là để trưng không, trước sau đã giúp anh giải quyết rất nhiều lần "ngoài ý muốn".
Tức nhất đương nhiên là mẹ con Trịnh Vân Phi, Trịnh Vân Phi luôn cảm thấy chuyện "Thanh Xuân Tố" từ đầu đến cuối là do Trịnh Quân Diệu đặt bẫy cho mình nhảy vào, hố bọn họ mấy chục triệu còn chưa tính, gã vì muốn kinh doanh tốt "Thanh Xuân Tố" mà từ chối chức vụ trong công ty con của Trịnh thị. Sau đó gã và Trịnh Trường Huân đã nói bóng nói gió bên tai Trịnh lão gia tử rất nhiều lần, muốn đến công ty làm, nhưng Trịnh lão gia tử đều từ chối.
Lúc trước Trịnh Trường Huân vì gom tiền mà lấy hai công ty nhỏ kiếm tiền nhiều nhất ra đặt cọc để vay, mấy công ty cho vay nặng lãi kia đều là loại lật mặt nhanh như xoay chong chóng, mũi còn thính hơn chó, vừa thấy bọn họ gặp chuyện là thay đổi ngay giục bọn họ trả tiền lại. Trịnh Trường Huân không thể không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này với Trịnh lão gia tử, cuối cùng bảo Phàn Ly Ly bán ba cửa hàng ở vị trí đắc địa với giá thấp mới miễn cưỡng vá vào lỗ thủng.
Phàn Ly Ly vì tác dụng phụ của "Thanh Xuân Tố" mà không chỉ trở về đúng tuổi thực, mà trên mặt còn có những vết đồi mồi và nếp nhăn vốn chưa từng xuất hiện, lúc trước bà ta đứng bên cạnh Trịnh Trường Huân nhìn như em gái nhỏ hơn mười tuổi, bây giờ thì giống như mẹ của Trịnh Trường Huân.
Trịnh Trường Huân phong lưu thành tính, phụ nữ bên ngoài chưa từng cắt đứt bao giờ, hiện giờ Phàn Ly Ly lại vừa già vừa xấu, ông ta liền không thèm về nhà nữa, cả ngày lưu luyến bụi hoa bên ngoài.
Tiền riêng thì cầm đi vá lỗ thủng, chồng thì chơi bời lêu lổng bên ngoài cả ngày, con trai thì bị bài xích khỏi xí nghiệp gia tộc, dung mạo để ý nhất cũng gần như bị hủy, đủ thứ không hài lòng hơn nữa lại đến kỳ mãn kinh, Phàn Ly Ly ngày càng chanh chua đanh đá hơn, dần dần ngay cả Trịnh Vân Phi cũng ghét bỏ.
Mắt thấy Trịnh Quân Diệu trong giới thượng lưu ngày càng có tiếng tăm, Phàn Ly Ly và Trịnh Vân Phi hận không thể gϊếŧ chết anh ngay lập tức.
Mỗi khi Trịnh Quân Diệu đến nhà lớn gặp những người đó, ghen ghét anh lại không thể làm gì anh, anh liền thấy sảng khoái vô cùng.
Lại từ chối yêu cầu vào xí nghiệp gia tộc của Trịnh lão gia tử lần nữa, Trịnh Quân Diệu bình thản rời khỏi nhà họ Trịnh dưới con mắt ghen tị như muốn phi dao của Trịnh Vân Phi.
Đi ra nhà lớn, Trịnh Quân Diệu giục Andre mau đưa anh về nhà, hôm nay là cuối tuần, anh phí không ít nước bọt mới dụ được Đông Sinh đến nhà mình.
Lúc Trịnh Quân Diệu về nhà, dì Lư đang chuẩn bị bữa tối phong phú, các món ăn nóng hổi vừa được bưng lên bàn thì anh đã vào cửa. Lúc chuẩn bị ăn cơm anh mới chú ý thấy con mèo béo vừa tham lại vừa tinh kia lại không ở trên bàn.
"A Hoàng đâu rồi? Sao nó không đi ra ăn cơm?". Thời gian A Hoàng ở chỗ anh còn nhiều hơn so với Đông Sinh, Trịnh Quân Diệu cũng đã quen mỗi ngày ăn cơm cùng bàn với nó.
Dì Lư lo lắng nói: "Trưa nay A Hoàng vẫn chưa ăn mà cứ ở trong phòng Đông Sinh, nhìn ủ rũ lắm, không biết có phải bị bệnh không".
"Nó không sao đâu ạ, dì đừng lo". Đông Sinh nói.
Lúc này A Hoàng đang dùng máy tính trong phòng Đông Sinh để lên mạng, trảo mập đập bộp bộp trên bàn phím. Hôm nay nó đang lướt web dạo thì thấy được tin mèo hoang bị ngược sát. Trên đó nói ở một tiểu khu có hai con mèo con vừa mới sinh ra bị kẻ nào đó cắt đuôi, chọc mù hai mắt ném vào trong tuyết, lúc được phát hiện thì đã chết rồi. Mèo mẹ vẫn luôn canh xác mèo con, không ngừng kêu đau đớn liếʍ xác mèo con.
Trời đông giá rét, điều này rất khó khăn đối với chó mèo hoang, phía Nam ấm áp hơn thì còn tốt hơn chút, chứ ở phía Bắc, khắp nơi đều là tuyết dày đất đông, người còn nằm trong phòng sưởi hơi không muốn ra ngoài, chó mèo hoang cũng chỉ có thể tìm nơi tránh gió trốn cái giá rét, bị đông lạnh thì chỉ còn con đường chết.
Trong thùng rác có nhiều thức ăn nhưng đều bị đóng băng, chó mèo trưởng thành còn đỡ, chứ mèo con cún con vừa cai sữa rất khó cắn được đồ ăn đã bị đông lại, cố lắm ăn hết cũng rất dễ bị bệnh chết non.
Ngoại trừ cái rét căm căm và thiếu thức ăn, thì với chó mèo hoang, còn có một uy hϊếp lớn đến từ con người.
Ở nước Z, chỉ có vài nơi có truyền thống và thói quen ăn thịt mèo, nhưng rất nhiều nơi có thói quen ăn thịt chó. Trong lịch sử, thịt chó từng được gọi là thịt thơm, có nơi còn có câu "Thịt thơm sôi ùng ục, thần tiên đứng không vững". Thịt chó tính nhiệt đại bổ, đến mùa thu đông, có một vài nhà hàng "đặc biệt" đã lặng lẽ bán thịt chó.
Khác với gà vịt lợn dê chuyên nuôi để gϊếŧ thịt, chó mèo thuộc loại động vật làm bạn với con người, có rất ít người nuôi chó để bán để ăn, vậy, thịt chó trong nhà hàng được lấy từ đâu?
Bọn buôn chó đã dùng các thủ đoạn phi pháp như trộm chó, đánh thuốc mê, trộm chó có chủ thường có tính nguy hiểm nhất định, nhưng chó hoang không ai để ý không ai quan tâm, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm.
Đối với chó mèo hoang mà nói, trời đông giá rét đã là địa ngục với chúng rồi, vậy mà bây giờ còn có người tâm thần mất trí đi ngược sát chúng.
A Hoàng vô cùng tức giận, trên mạng chỉ nói qua loa là ở một tiểu khu, nhưng thực ra tiểu khu đó ở ngay bên cạnh trường Đông tể, mèo mẹ được chụp trong ảnh kia nó cũng quen, là thủ hạ của thủ hạ của nó. Lúc Đông tể vừa đến trường đã bảo nó đi tìm hiểu tin tức về địa phược linh, nó đã tiếp xúc mấy lần với mèo mẹ này, mèo mẹ là mèo vàng phổ thông, chắc là đã sống với con người một thời gian dài nên tính khá dịu ngoan lại hơi nhát gan, nhưng rất thông minh. Con mèo hoang lớn tuổi mà A Hoàng tìm được lúc đó cũng do nó dẫn đi tìm.
Sau này A Hoàng biết nó có con, còn dặn thủ hạ chăm sóc nó hơn một chút.
A Hoàng ham chơi, không để chuyện gì trong lòng, hôm nay bất ngờ nhìn thấy tin này thì tức nổ phổi. Nó muốn "thịt người" xem rốt cục là kẻ nào làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, kết quả với kỹ thuật kém cỏi chỉ biết lướt web chơi game của nó, nào tra ra được tin gì, ngược lại thấy được không ít hình ảnh, video về việc chó mèo bị ngược sát, thậm chí còn có một vài hình ảnh, video do kẻ ngược sát cố ý tung lên mạng.
* Thịt người: Là gọi tắt của "điều tra thân phận", từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc dùng công nghệ kỹ thuật để điều tra ra thân phận của người nào đó thông qua internet.
A Hoàng tức lắm, nó đã ngửi được mùi cá chua ngọt do dì Lư làm, nhưng lại không có tâm trạng đâu mà đi ra ăn.
Làm một chú mèo nổi tiếng có gần triệu fan, A Hoàng trong lúc giận giữ đã post link, ảnh lên weibo, cũng đánh dấu tiểu khu mà nó biết lên đó, kêu gọi mọi người tìm ra hung thủ.
Fan A Hoàng đều là người nuôi mèo yêu mèo, sau khi A Hoàng đăng tin lên weibo, rất nhiều người đã comt "Bệ hạ bớt giận, tiểu nhân đi điều tra ngay đây".
Sau khi thu lại chút lý trí, A Hoàng cảm thấy nó cần phải giúp các tiểu đệ đang sống khó khăn trong mùa đông.
"Ngô hoàng bệ hạ" mỗi ngày đều post lên đủ kiểu ảnh của A Hoàng, mèo thành tinh nghiện mạng luôn biết cách chọc trúng điểm manh của các fan, hơn nữa vì tu luyện mà cả người nó vàng óng ánh, toàn thân không có một sợi lông khác màu nào, rất hiếm có. Fan của "Ngô hoàng bệ hạ" rất nhiều, độ tương tác cao, từ trước đã có rất nhiều người đến tìm chủ tài khoản muốn nhờ quảng cáo giúp.
Là một con mèo được "nuôi trong nhà", A Hoàng ngay cả tu luyện cũng chẳng để tâm chứ đừng nói đến dã tâm gì đó. Trước kia nói tăng lượng tương tác tài khoản để kinh doanh kiếm tiền chỉ là muốn dụ Đông tể mua điện thoại cho nó chơi thôi, bây giờ di động đã có (dù là hàng secondhand), fan cũng ngày càng nhiều, mỗi ngày lại có dì Lư chăm sóc ăn uống, A Hoàng nào còn nhớ đến chuyện kiếm tiền nữa?
Gần đây có mấy công ty sản xuất thức ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo có nhắn tin cho nó, muốn nó quảng cáo cho họ, quảng cáo một lần ít thì có ba nghìn, nhiều thì có đến hai ba chục nghìn, những người này rất giảo hoạt không chốt chắc chắn giá cả, mà muốn hẹn chủ weibo ra bàn chuyện.
A Hoàng vốn chẳng có hứng gì với chuyện này, xem qua rồi đặt ở đó, nhưng bây giờ nó thấy mình phải bàn một chút với Đông tể, nghĩ cách kiếm tiền giúp những con mèo hoang đó, ừm, chó ngu tuy vừa ngu vừa đáng ghét, nhưng giúp một tay cũng không phải là không được.
Đang lúc A Hoàng tự hỏi phải lay chuyển tiểu lỗi thời Đông tể kia thế nào, thì Quý Vũ nhận được lệnh đặc biệt từ cấp trên, tiếp nhận điều tra một vụ án gϊếŧ người liên hoàn trong phòng kín.
Quý Vũ vừa vào tổ điều tra đặc biệt, còn chưa xem xét được vụ án thì cục cảnh sát lại nhận được báo án tương tự.
Ở một tiểu khu, một nữ sinh viên trẻ chết trong phòng trọ, hai mắt bị chọc mù, cơ thể bị chém thành hai nửa, toàn thân có nhiều chỗ gãy xương.
Theo hiện trường vụ án và kết quả giám định pháp y, người chết vẫn còn giữ tỉnh táo trong cả quá trình, nguyên nhân cái chết là nội tạng bị vỡ xuất huyết nhiều mà chết.
Khó tin hơn chính là, người chết đã tử vong vào khoảng bốn giờ sáng nay, nhưng hai người bạn khác cùng thuê trọ lại không nghe thấy được âm thanh gì.
Người chết là sinh viên năm bốn của một trường đại học nổi tiếng, đang chuẩn bị cho khóa luận cuối cấp, tính cách hay ngại ngùng hướng nội, ấn tượng của hai người bạn cùng thuê trọ với cô rất tốt. Quan hệ giữa các bạn học khá đơn giản, trong lúc đi học cũng không yêu đương, nhà ở vùng khác, cha mẹ là viên chức công ty bình thường. Gia cảnh bình thường quan hệ người với người cũng đơn giản, khả năng bị gϊếŧ vì tình và báo thù gần như có thể loại trừ.
Người gϊếŧ cô rốt cục là kẻ nào?
Sau khi cẩn thận xem xét lại hiện trường, Quý Vũ tìm được mấy sợi lông đặc biệt ở một góc tường.