Ở góc bên phải của tầng dưới cùng ký túc xá, oán khí tối đen bốc lên hợp thành một khuôn mặt quỷ to lớn dữ tợn, mặt quỷ gần như bao trùm trong góc của gian phòng phủ kia, nó gào thét không tiếng động, trong cái mồm máu lớn là vô số máu dinh dính cùng thịt nát màu đỏ tươi và đống xương dính thịt thừa đã nát vụn. Mặt quỷ gào thét, miệng ngậm lại rồi mở ra, những phần chân tay bị chia ra ở khắp nơi biến thành một chàng trai trẻ tuổi đang nằm trong vũng máu.
Anh ta bị người cột lại bốn chi, vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng ra sức lắc đầu, gào thét nhưng không có một tiếng nào. Anh ta không ngừng há to miệng, đầu lưỡi đã không còn, lượng lớn máu tươi chảy ra từ miệng anh ta, nhiễm đỏ khuôn mặt và áo sơ mi. Anh ta cố sức giãy dụa lùi về phía sau, để lại trên mặt đất những vết máu. Một sức mạnh không nhìn thấy cầm lấy đầu anh ta, đập mạnh liên tục xuống đất, đôi mắt chàng trai mờ đi, dần dần mất đi sức giãy dụa.
Lúc này, trong không khí dường như có cái tay không nhìn thấy, hoặc cũng có thể là dao hoặc công cụ khác, yên lặng chui vào mắt chàng trai, đau đớn không thể hình dung được khiến chàng trai run rẩy kịch liệt, nhưng, tra tấn vẫn không chấm dứt.
Rất nhanh sau đó, gân tay gân chân của chàng trai đã bị người cắt đứt, bàn tay bàn chân bị người chém xuống, một lượng máu lớn như vòi phun ra, run rẩy của chàng trai dần yếu đi, cuối cùng nằm trong vũng máu không nhúc nhích.
Sức mạnh không nhìn thấy kia vẫn không vì vậy mà dừng lại, xác của chàng trai đã bị rỉa ra thành thịt vụn, xương bị người tàn nhẫn đập nát, sau đó trộn vào trong cát đá xi măng, đổ vào trong một cái hố phía dưới, cái hố bị lấp đầy từng chút một, cuối cùng trát lên một lớp xi măng dày, trong nơi bí mật ở bốn góc phòng, bị người đóng lên những cái đinh dài rỉ sét...
Mặt quỷ vặn vẹo gào thét, hình ảnh chàng trai bị róc thịt đập xương cùng tra tấn ngược sát khi còn sống không ngừng lặp lại.
Nhưng, oán khí vô tận hóa thành mặt quỷ, bị người giam giữ trong một cái phòng nhỏ, không tránh được không rời đi được, năm này tháng nọ lặp đi lặp lại tra tấn tử vong, ngày qua ngày, ngày qua ngày...
Bị hoảng sợ, A Hoàng "vèo" phát đã chạy ra khỏi rương, nhảy đến trên vai Đông tể, chờ đến khi thấy rõ tình huống, lòng còn sợ hãi meo meo nói: "Thì ra là một địa phược linh, nhưng thoạt nhìn nó không giống một địa phược linh bình thương."
Bởi vì nó bị người dùng pháp khí để giam cầm bên trong.
Nhìn mặt quỷ sắp ngưng tụ thành oán khí đặc, con ngươi Đông Sinh bỗng biến lớn, chớp mắt đã khôi phục như cũ, cậu nuốt nước miếng theo phản xạ, đây là một cuộc làm ăn lớn!
Ông nội nói quả nhiên không sai, cơ duyên của cậu ở thành phố B, hôm nay mới đến mà đã gặp được khách hàng lớn. Làm xong chuyện này, trừ đi oán khí trên người địa phược linh là cậu có một năm không cần sầu lo về âm sát khí nữa. Địa phược linh này rõ ràng đã bị người ngược sát, chỉ cần cậu bắt hung phạm kia, loại trừ oán khí của địa phược linh, là có thể có được một lượng công đức lớn.
Sớm biết thế đã không quyên góp tiền học bổng đi rồi!
Đông Sinh có chút hối hận, may mà cậu cũng không tham tiền, còn chưa đến mức quá đau lòng. Hối hận là vì thiếu số tiền kia thì trong một thời gian ngắn cậu và A Hoàng sẽ không được ăn bữa tiệc lớn. Nghe nói vịt nướng, lẩu dê ở thủ đô cũng rất ngon.
Trên tài vẫn chưa ăn cái gì, nghĩ đến thì thấy đói bụng rồi. Đi đến phòng ký túc cất đồ đã, rồi sau đó đi ăn cơm.
Cảnh tượng tử vong của địa phược linh chỉ là chuyện trong nháy mắt, Đông Sinh hạ quyết tâm rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại, tiến lên vươn tay về phía Lâm Nam ngã trên đất.
Lâm Nam nắm tay Đông Sinh đứng lên, trong lòng xấu hổ vô cùng, không chú ý đến nhiệt độ cơ thể của Đông Sinh thấp hơn người bình thường nhiều, anh vỗ vỗ bụi trên mông, hiếu kỳ nói: "Học đệ, cậu mang con mèo này suốt đường đi à? Sao qua được trạm kiểm tra vậy?" Con mèo vàng to lớn lại béo này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
"Trong nhà không có ai, A Hoàng ở nhà, tôi lo lắng, nên mang nó đến đây luôn."
Tin tức trong lời này có hơi lớn a!
Lâm Nam quả nhiên không còn rối rắm A Hoàng qua trạm kiểm tra thế nào, ngược lại lo thay cho Đông Sinh: "Học đệ, ký túc xá trong trường không cho nuôi thú cưng, cậu mang A Hoàng theo chắc chắn dì quản lý sẽ không cho vào đâu."
Lâm Nam mang Đông Sinh chạy một đường mới làm xong thủ tục nhập học, qua tiếp túc, anh cảm thấy tuy Đông Sinh nhìn rất lạnh lùng lại không thích nói chuyện, nhưng không phải là loại người khinh thường người khác, hơn nữa lúc nãy cậu ấy cũng nói trong nhà không có ai, vậy chắc là trong nhà đã có chuyện gì đó.
Lâm Nam sau thời gian học sẽ viết một vài tiểu thuyết để kiếm thêm tiền sinh họa, tưởng tượng lên thì vô cùng vô tận, không dừng lại được. Lại nhìn đôi mắt xinh đẹp của Đông Sinh, dưới lông mi vừa dày và cong rất là sáng nha, trong đầu Lâm Nam ầm một tiếng, miệng cũng không dừng lại được, "Hơn nữa bây giờ cậu còn chưa đi đến ký túc xá, dù cậu trộm mang A Hoàng vào phòng, lỡ bạn cùng phòng có người không thích mèo thì sao?"
Đông Sinh cao hơn anh một cái đầu, nhưng lại gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tựa như đóa hoa được nuôi trong nhà kính vậy, vừa đẹp vừa nội hướng lại không thích nói chuyện...
Lâm Nam đã nghĩ từ chuyện nuôi mèo đến chuyện sau này Đông Sinh có thể bị ức hϊếp, vội bổ sung một câu: "Nếu là gặp chuyện gì thì nhớ đến tìm tôi, biết chưa?"
"A Hoàng không đến ký túc xá." Đông Sinh dừng một lúc, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cảm ơn anh, học trưởng."
"Có gì mà cảm ơn chứ, sau này anh sẽ che chở cho cậu!" Lâm Nam cười ngốc nghếch, chủ động giúp Đông Sinh kéo lại khóa rương.
A Hoàng ở trên vai Đông Sinh rất nhân tính hóa mà nhún vai, thở dài, lại một tên ngu ngốc tự đưa lên cửa!
"Đông tể Đông tể, tui đi dạo xung quanh, giúp nhóc điều tra chuyện về địa phược linh kia, buổi tối chúng ta gặp nhau ở đây, nhóc nhớ phải mua cho tui cá khô nhỏ đấy, nhớ là phải cay đó!" A Hoàng là một con mèo có khẩu vị nặng, không cay không vui.
Không cho Đông Sinh cơ hội từ chối, A Hoàng nhảy từ trên vai cậu xuống, nhanh chóng biến mất vào bụi cây bên cạnh,
Đông Sinh: rõ ràng là muốn đi chơi.