Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 5: Phân loại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tàu tốc hành Hogwarts khởi hành lúc 11 giờ, khoảng 12 giờ, một chiếc xe đẩy nhỏ bán đồ ăn đi đến.

Mavis rất muốn mua một con ếch sô cô la, nhưng túi tiền eo hẹp, đành giả vờ không nghe thấy và gặm hai miếng bánh quy cô mang theo. Đây là quà của vị linh mục tặng cô tuần trước khi cô giúp đỡ ở nhà thờ, những bà nội trợ ngoan đạo rất thích nướng bánh quy mang đến nhà thờ, chỉ cần mặt đủ dày và tay chân nhanh nhẹn thì kiếm chút đồ ăn không phải chuyện khó.

Nhưng khí hậu nước Anh quá ẩm ướt, bánh quy đã ngấm no hơi ẩm, khi ăn thì mềm nhũn.

Tạm bợ qua bữa trưa, Mavis mở sách vở ra, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa bắt đầu học.

Cô nhận ra mình học thần chú khá nhanh, có lẽ là do cô rất tập trung, nên chỉ cần thử vài lần là thường có thể thực hiện được. Điểm yếu là ở sức mạnh, pháp thuật của cô hơi... nhẹ nhàng.

Thần chú "Lumos" chỉ tỏa ra chút ánh sáng, thần chú "Aguamenti" chỉ là một dòng nước nhỏ, còn bùa bay chỉ duy trì được vài giây là hết.

*Lumos: thần chú này tạo ra một nguồn sáng từ đầu đũa phép của phù thủy, thường được sử dụng để chiếu sáng trong môi trường tối

*Aguamenti: Thần chú tạo ra một dòng nước từ đầu đũa phép, thường được sử dụng để cung cấp nước trong những tình huống khẩn cấp.

Mavis nghi ngờ bản thân thiếu hụt ma lực, điều này cũng giải thích tại sao cô chưa bao giờ bùng phát ma lực.

Một phù thủy với thanh mana chạm đáy... cô chỉ có thể cười trừ.

*Mana được hiểu là năng lượng và biểu tượng của nó là thanh màu xanh dương dưới thanh máu

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, trong thời gian đó, cửa khoang tàu đã mở một lần. Có hai cô gái lớn tuổi hơn hình như đang tìm ai đó, nhưng khi thấy người không quen biết, họ liền đóng cửa lại.

Không chào hỏi, cũng không giới thiệu bản thân, mở cửa và đóng cửa chỉ trong một giây rưỡi.

Mavis cũng không muốn ra ngoài đi dạo. Mặc dù cô biết rằng, nếu nhập học năm 1989, cô có thể sẽ cùng khóa với Cedric và cặp song sinh nhà Weasley.

Nhưng giờ cô thật sự không có hứng thú. Sau khi bước lên chuyến tàu này, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi sau khi được thả lỏng.

Trước đây, cô không chắc chắn về tương lai và luôn sợ hãi. Ngay cả khi là nhà tiên tri, cổ phiếu của Microsoft, Apple, và Amazon sẽ tăng giá thì có liên quan gì đến cô chứ?

Trong suốt những năm qua, ước nguyện lớn nhất của cô là trở về Trung Quốc. Dù tổ quốc của cô vẫn còn nghèo đói và lạc hậu, nhưng chỉ có sống ở Trung Quốc, cô mới cảm thấy yên tâm.

Vì vậy, ngay khi mới xuyên không, cô đã cố gắng để được một gia đình gốc Hoa nhận nuôi, và đã làm nhiều chuyện ngớ ngẩn.

Thôi bỏ qua, chuyện xưa đen tối, không muốn nghĩ nữa.

Mavis xoa mặt, tiếp tục vung đũa phép luyện tập.

Chớp mắt trời đã tối đen.

Sắp đến Hogwarts, cô thay chiếc áo choàng phù thủy cũ kỹ, nắm chặt đũa phép.

Con tàu giảm tốc độ và dừng lại tại một nhà ga nhỏ tối tăm. Người khổng lồ máu lai cầm đèn, nhắc họ chú ý dưới chân.

Mavis là người cuối cùng xuống tàu, trời quá tối, lại là đường dốc, suýt chút nữa cô va phải người khác.

"Cẩn thận." Cậu bé bên cạnh đỡ lấy cô.

"Cảm ơn."

Cùng với làn gió lạnh tiêu điều, mọi người loạng choạng đi xuống, rồi... một cảnh tượng rộng lớn hiện ra trước mắt.

Tòa lâu đài đứng sừng sững ở đó, cứ như một phép màu.

Hagrid nói: "Lên thuyền nào, tối đa không quá bốn người."

Bọn trẻ tranh nhau chen lấn về phía trước, Mavis đợi một lúc, rồi lại là người cuối cùng lên thuyền. Đi cùng cô là cậu bé vừa đỡ cô và một cô bé khác.

Nước hồ lạnh buốt, sóng nước dập dìu. Mavis lạnh đến mức đôi má tê cứng, cô rút đũa phép ra và thực hiện thần chú giữ ấm.

Luồng hơi ấm yếu ớt lan tỏa, dần dần khiến khuôn mặt cô hồng hào trở lại.

"Bạn rất thành thạo thần chú." Cô bé nói.

Mavis chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bên ngoài là áo choàng, nhưng trên mặt hồ có lẽ chỉ khoảng 10 độ.

Cô hít mũi: "Cảm ơn."

"Sắp đến rồi." Cậu bé nói.

Đúng vậy, chiếc thuyền dừng lại, những tân sinh viên trèo lên bờ, được Hagrid dẫn đi qua đường hầm, tới một bãi cỏ ẩm ướt. Ông gõ cửa lâu đài, ánh sáng màu ấm lập tức tràn ra từ cửa chính, ấm áp đến đáng kinh ngạc.

Hagrid nói vài câu với giáo sư McGonagall, sau đó họ được giao lại cho phó hiệu trưởng.

Họ được đưa vào một căn phòng nhỏ để chỉnh trang lại diện mạo.

Mavis tranh thủ tết tóc để không trông giống như một con sư tử.

Dưới ánh sáng rực rỡ, cuối cùng cô cũng nhìn rõ hai người đi cùng thuyền.

Cậu bé có mái tóc đen dày, đôi mắt màu xám, sống mũi thẳng, làn da trắng, dù đường nét gương mặt vẫn còn rất mềm mại nhưng đã có thể thấy ngũ quan rất nổi bật.

Chẳng lẽ là Cedric?

Cô lẩm bẩm, rồi quay đầu sang bên, và bất ngờ chưa.

Cô bé kia còn đẹp hơn, tóc vàng, mắt xanh, lông mi dài cong vυ"t, đôi má phúng phính, hoàn toàn giống như một thiên thần.

Mình nên ở dưới gầm xe, không nên ở trên xe... Mavis quay đầu giả vờ không quen biết họ.

Một lúc sau, giáo sư McGonagall đến, bảo họ xếp hàng vào hội trường.

Đại sảnh trông vô cùng tráng lệ, lược bỏ một nghìn từ miêu tả.

Chiếc nón phân loại bắt đầu hát.

Quả thật rất khó nghe.

Sau khi nó hát xong, quá trình phân loại bắt đầu.

Theo thứ tự họ tên, cậu bé kia được gọi khá sớm, giáo sư McGonagall đọc cái tên "Cedric Diggory."

Biết ngay là cậu ta mà, dù sao cậu ta cũng là một nhân vật đẹp trai được nguyên tác công nhận.

Không có gì bất ngờ khi cậu ta vào Hufflepuff.

Cô bé kia cũng được gọi lên sớm, cô bé tên là Connie Harris.

Chiếc nón phân nhà gần như ngay lập tức gọi tên nhà của cô bé: "Slytherin!"

Mavis nhanh chóng từ bỏ ý định kết bạn với cô bé xinh đẹp ấy.

"Mavis Lin."

Đến lượt cô rồi.

Mavis lặng lẽ hít một hơi, giữ bình tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế.

Chiếc nón phân loại được đội lên đầu cô, che phủ hoàn toàn đầu cô, suýt nữa khiến cô ngộp thở, cô phải nâng vành nón lên để thở. Nhưng ngay sau đó, cô hối hận.

Thà không thở còn hơn.

"Để ta xem bộ não nhỏ bé của ngươi nào." Chiếc nón nói, "Ồ, một cô bé có nguyên tắc, trung thành và tốt bụng, đầy lòng dũng cảm – thật là một đứa trẻ đáng yêu – Ồ, có khát khao kiến thức mãnh liệt. Chào mừng ngươi đến Hogwarts, đây là trường pháp thuật tốt nhất ở Anh. Được rồi, Gryffindor, Ravenclaw và Hufflepuff đều chào đón ngươi."

Nó hỏi: "Ta nên phân ngươi vào đâu đây? Đây không phải là một vấn đề dễ dàng."

Mavis không ngờ mình lại được chào đón như vậy, cảm thấy hơi sung sướиɠ, rồi nói: "Hufflepuff."

Chiếc nón phân loại: "Ồ, một câu trả lời bất ngờ, ta cứ tưởng ngươi sẽ chọn Gryffindor."

Mavis: "Hufflepuff."

"Được rồi, nón phân loại tôn trọng lựa chọn của phù thủy." Nó hét lên: "Hufflepuff!"

Mavis vui vẻ bước xuống.

Thực ra, vào nhà nào cũng vậy, nhưng một ký túc xá tiện lợi sẽ rất quan trọng cho cuộc sống trong bảy năm tới. Mà điều này thì ai có thể vượt qua được Hufflepuff chứ?

Nhà Hufflepuff cạnh nhà bếp, chính là ngôi nhà tốt nhất!

Cô ngồi xuống bàn của Hufflepuff, mọi người vỗ tay chào đón. Cedric ngồi cạnh cô, giờ cậu ta chưa phải là một anh chàng đẹp trai, chỉ là một cậu bé dễ thương, rất háo hức làm quen với bạn mới.

Mavis và cậu ta trao đổi tên với nhau, sau đó cô không có sức để ý đến cậu ta nữa, chỉ háo hức nhìn giáo sư McGonagall.

Còn bao nhiêu người nữa? Phân nhà xong chưa? Khi nào thì được ăn?

Vẫn còn khá nhiều người.

Cô khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt cặp song sinh nhà Weasley, sau W chỉ còn lại một người nữa.

Người cuối cùng vào nhà Ravenclaw.

Dumbledore đứng lên.

Ông nói: "Chào mừng các tân sinh viên gia nhập vào gia đình Hogwarts, trước bữa tiệc, ta muốn nói vài lời."

Mavis vừa mong mỏi vừa phấn khích nhìn ông ấy: Hiệu trưởng, nói ít thôi, khai tiệc đi nào.

Dumbledore quả thật là Dumbledore, câu tiếp theo của ông là: "Hy vọng mọi người có một cuộc sống học sinh vui vẻ, cảm ơn."

Sau đó bữa tiệc bắt đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »