Chương 3: Mua sắm

Chương 3: Mua sắm

Sau khi đánh lừa viện trưởng xong, giáo sư McGonagall đưa Mavis đi mua sắm ở Hẻm Xéo.

Tiến lên ba viên gạch, rồi sang ngang hai viên, những viên gạch bắt đầu rung chuyển, để lộ ra một cái động lớn – Hẻm Xéo hiện ra trước mắt.

Mọi thứ giống y như trong sách miêu tả.

Mavis đã từng đến công viên Universal Studios, nhưng dù cảnh dựng có chân thật đến đâu, vẫn không thể sánh bằng sự choáng ngợp khi đứng trước khung cảnh thực tế. Tiếng nói xôn xao, bụi bặm mù mịt, mùi hương lạ lẫm... Thế giới pháp thuật đã hoàn toàn mở ra trước mắt cô.

Cô ngây người đứng nhìn, giống hệt như một phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle thực sự, hoàn toàn quên mất phải nói gì.

Giáo sư McGonagall âm thầm mỉm cười, nhưng ngay lập tức mím môi lại: “Cô Lin, chúng ta có rất nhiều việc phải làm hôm nay, hãy theo sát tôi.”

Mavis như bừng tỉnh từ cơn mơ: “Ồ, vâng, thưa giáo sư.”

Giáo sư McGonagall nói: “Trước hết, cô cần một cây đũa phép.”

Vừa mới trấn tĩnh, đầu óc Mavis lại nóng lên.

Mua đũa phép phải đến cửa hàng đũa phép của ông Ollivander (dĩ nhiên rồi), trong một không gian chật hẹp, chất đầy những hộp đũa phép không đếm xuể.

Ông Ollivander xuất hiện, tỉ mẩn đo cánh tay của cô, rồi bắt đầu một cuộc thử nghiệm dài bất tận.

Cây đầu tiên, không được, thậm chí ông ấy còn không nói nó làm từ vật liệu gì. Cây thứ hai, vẫn không được, nhưng lần này cả căn phòng gần như sụp đổ một nửa. Cây thứ ba cũng không ổn, trong tay cô nó chẳng khác gì một khúc gỗ.

Mavis nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Có lẽ... em không phải là phù thủy?”

“Đừng nói những điều ngớ ngẩn.” Giáo sư McGonagall nghiêm khắc nói: “Hogwarts không bao giờ sai.”

“Phù thủy kén chọn, để tôi nghĩ xem, tôi đã bỏ qua điều gì.” Ollivander nhìn cô một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, ông ấy lấy xuống một chiếc hộp từ chỗ cao nhất: “Thử cái này.”

Đó là một cây đũa phép trông khá bình thường, thẳng, trơn tru, màu nâu nhạt, phần tay cầm có hoa văn dây leo quấn quanh, trông cổ kính và nặng nề.

Mavis vung thử nó.

Một luồng hơi ấm chảy qua, đầu đũa phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, đẹp tuyệt vời.

“Hoàn hảo.” Ollivander giới thiệu về cây đũa phép của cô: “12 inch, làm từ gỗ sơn trà, có khả năng phòng ngự tuyệt vời, phù hợp với những phù thủy có tâm trí minh mẫn và tâm hồn trong sáng, rất thích hợp cho các cuộc đấu phép. Nhưng điều đặc biệt nhất là lõi của cây đũa này, rất hiếm có, được lấy từ một sinh vật huyền bí ở phương Đông – Zouwu*. Tôi đã nhận được nó từ một nhà sinh vật học...”

*Zouwu vốn là một tạo vật của thiên giới, mang lòng từ bi độ lượng, tính tình hiền từ đến cành cây ngọn cỏ cũng không nỡ giẫm đạp. Vì là linh thú nên nó không chết vì đói, và nó cũng chỉ ăn chay chứ chẳng bao giờ ăn thịt. Về sau, Zouwu được tôn là vua trong các loài mãnh thú vì sự cao thượng, của nó.

Ông lẩm bẩm, ánh mắt mơ màng: “Đũa phép chọn chủ nhân, cô chắc chắn sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại trong tương lai.”

“Cảm ơn.” Mavis hơi đỏ mặt, nhưng chủ yếu là vì vui mừng.

Đũa phép đã chọn cô, điều này ít nhất chứng tỏ rằng cô không phải là một Squib (một phù thủy bẩm sinh nhưng không có pháp thuật), không có nguy cơ bị đuổi học.

“Giá bao nhiêu?” Giáo sư McGonagall hỏi.

Ollivander đáp: “Sáu galleon và mười sickle.”

Sau khi mua đũa phép, giáo sư McGonagall hắng giọng: “Cô Lin, tôi hy vọng cô biết rằng, học bổng mà Hogwarts cung cấp đủ nhưng không dồi dào.”

Mavis lập tức nói: “Vâng, giáo sư, em nghĩ rằng những món đồ khác trong danh sách đều có thể mua đồ cũ.”

Giáo sư McGonagall thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Hãy theo tôi.”

Ở phía nam Hẻm Xéo có một cửa hàng đồ cũ, bán áo trùm cũ, cân đồng không chính xác và đũa phép, bên cạnh là cửa hàng bán áo chùng cũ.

Mavis đã tìm thấy một chiếc áo trùm đen dày (chỗ vá dưới gấu rất khó thấy), một đôi găng tay da rồng có một lỗ thủng, và tất cả sách vở mà học sinh năm nhất cần có.

“Thần chú căn bản, cấp độ 1”, “Lịch sử pháp thuật”, “Lý thuyết pháp thuật”, “Hướng dẫn biến hình cho người mới bắt đầu”, “Một nghìn loại thảo dược và nấm mốc có phép thuật”, “Thần dược và độc dược”, “Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng”, “Phép thuật đen: Hướng dẫn tự vệ”.

Còn có vạc, cân, kính viễn vọng và chai hũ ống nghiệm thủy tinh.

Mavis tự tìm niềm vui trong đau khổ, tự an ủi rằng đây cũng coi như là một chuyến mua sắm trọn vẹn.

Đồ nặng hơn cô tưởng, cô năn nỉ, khẩn cầu người bán cho cô một chiếc vali cũ.

Có vẻ như vì nể mặt giáo sư McGonagall, ông chủ không mấy vui vẻ nhưng miễn cưỡng đồng ý.

Tại cửa hàng áo khoác cũ bên cạnh, Mavis đã mua được một chiếc áo chùng thực tập và một chiếc mũ chóp nhọn. Danh sách yêu cầu ba món, nhưng ngân sách không đủ (vì cô kiên quyết muốn có một cái cân chính xác, tránh bị giáo sư đáng sợ nhất mắng), nên chỉ mua được hai món.

Kết thúc việc mua sắm.

Giáo sư McGonagall làm tròn trách nhiệm, lại đưa cô trở về cô nhi viện.

Trước khi chia tay, bà nói: “Theo quy định của Hogwarts, học sinh không có người giám hộ sẽ nhận thêm một món quà nhập học.”

Mavis: “Dạ?” Còn có quà nữa sao?

Giáo sư McGonagall đặt chiếc túi giấy xuống, khẽ gật đầu: “Thời gian chuyến tàu là ngày 31 tháng 8, tại sân ga 9 và ¾, hy vọng cô sẽ không bỏ lỡ chuyến tàu đến Hogwarts.”

Mavis ngơ ngẩn gật đầu.

Giáo sư McGonagall quay người, lập tức biến mất trong không khí.

Mavis gãi đầu, mở túi giấy dưới đất ra.

Trên đó có biểu tượng của cửa hàng áo choàng của phu nhân Malkin, bên trong là một bộ áo choàng mới tinh và một đôi giày da để đi hàng ngày.

Tối đó, ánh trăng nhạt nhòa, Mavis nằm trên giường, luyện tập phép thuật với đũa phép.

Đây là ngày duy nhất trước khi trưởng thành mà cô có thể sử dụng phép thuật trong thế giới Muggle—cô đoán là vì chưa nhập học, thông tin của đũa phép chưa được đăng ký—cô phải trân trọng điều này.

“Lumos.” Cô cố gắng làm thử theo hướng dẫn trong “Thần chú căn bản, cấp độ 1”.

Không có phản ứng gì.

Cô tập trung hơn, loại bỏ mọi suy nghĩ, thử lại một lần nữa: “Lumos.”

Đầu ngón tay nóng lên, đũa phép như khít với lòng bàn tay của cô hơn, nhưng vẫn không có ánh sáng nào.

Có phải là cô đã nói sai câu thần chú không?

Mavis quyết định thử một lần nữa với nhịp điệu và âm điệu khác nhau, dù sao câu “lumos” cũng ngắn, không tốn nhiều thời gian.

“Lumos.”

Đầu đũa phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Mavis đều ra ngoài với cặp mắt gấu trúc.

Vài ngày sau, vào thứ Hai, bà viện trưởng Hope gọi Mavis đến.

Mavis hơi ngạc nhiên.

Tên của cô nhi viện Hi vọng (Hope) chính là họ của bà. Bà là một người phụ nữ không may, không có con cái, sau khi chồng mất đã để lại cho bà một khối tài sản không nhiều không ít.

Lẽ ra bà có thể sống an nhàn khi về già với số tiền đó, nhưng lại mua lại cô nhi viện Angel sắp phá sản (chính là tiền thân của cô nhi viện Hi vọng), nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng bà không phải là một người nhiệt tình, rất ít khi tiếp xúc với bọn trẻ. Ấn tượng của Mavis về bà chủ yếu là những hóa đơn không đếm xuể trong văn phòng.

“Cộc cộc.” Cô gõ cửa.

“Vào đi.”

Mavis đẩy cửa vào: “Thưa viện trưởng, bà tìm cháu ạ?”

“Đúng vậy.” Bà Hope tháo kính ra, chỉ vào đống quần áo cũ chất đống trên sàn: “Hôm trước có một buổi quyên góp trong cộng đồng, đây đều là đồ do các phu nhân tốt bụng quyên tặng.”

Bà liếc nhìn Mavis, bình thản nói: “Cháu có thể chọn vài món mang đi.”

Tất cả quần áo của cô nhi viện đều cũ kỹ, phần lớn là do các bà nội trợ quyên tặng, một phần nhỏ là đồ giảm giá ở các chợ đồ cũ, dù sao cũng rất rẻ.

“Cảm ơn viện trưởng.” Mavis cúi xuống nhặt quần áo. Cô cân nhắc đến thời kỳ dậy thì của mình, chỉ chọn những kiểu rộng rãi, hy vọng có thể mặc đến mùa hè năm sau.

Tại Hogwarts, cô đều phải mặc áo choàng, nên cũng không quan tâm đến màu sắc, chỉ chọn chất liệu dày dạn và bền, nhanh chóng chọn được ba chiếc áo và ba chiếc quần.

“Thêm cái này nữa.” Bà Hope chọn ra một chiếc áo khoác đỏ xỉn màu: “Có thể mặc vào Giáng sinh.”

Mavis: “Có lẽ cháu sẽ không quay lại vào Giáng sinh.”

Bà nói: “Tôi biết.”

Cô đành phải nhận lấy.