Chương 14: Kỳ ngộ

Bỗng nhiên lấy được một món đồ ma thuật, Mavis vẫn có chút cảnh giác.

Đặc biệt là khi nó có thể tăng sự may mắn.

Trên đời làm gì có chuyện may mắn không lý do, ngay cả Thuốc may mắn đã được chứng nhận đáng tin, nếu dùng quá liều cũng sẽ dẫn đến tác dụng phụ.

Cô rất cẩn thận tiến hành thí nghiệm trong vài ngày, rồi cảm thấy hình như nó không liên quan gì đến may mắn cả.

Bằng chứng rõ ràng là khi cô thử ăn kẹo đủ vị của cặp song sinh, và kết quả là trúng phải hương vị cực kỳ dị... Nếu thực sự may mắn, tại sao lại không rút được thêm một gói nữa?

Nhưng có vẻ như món đồ này đúng là có tác dụng kỳ lạ, và ở mức độ nào đó, tất cả đều liên quan đến Hogwarts.

Cô luôn leo cầu thang một cách đặc biệt suôn sẻ, trong giờ học bay, cô có được cây chổi tốt nhất, ba bữa ăn trong ngày luôn có những món cô thích, và khi vào thư viện tìm sách, chỉ cần chưa đến ba phút là cô đã tìm được tài liệu tham khảo cần thiết.

Nhưng chỉ có vậy mà thôi.

Cô không trở nên đặc biệt thông minh, hay pháp thuật học một lần là biết, lớp học Độc dược vẫn chỉ trung bình, và cô vẫn không hiểu sự biến đổi của các vì sao trong môn Thiên văn học.

Mavis nghĩ rằng chiếc đồng hồ quả quýt này hẳn là đồ của Hogwarts, hơi giống Phòng Yêu Cầu.

Cô quyết định sẽ đeo nó thêm một thời gian và quan sát kỹ, nếu có hành vi nào bất thường, sẽ ngay lập tức thú nhận tất cả với hiệu trưởng.

Ginny đã gặp phải Voldemort mà không sao, chắc cô cũng sẽ không sao.

Sự tự tin này khiến Mavis phần nào hiểu được tại sao mọi người lại ngưỡng mộ Dumbledore.

Ông ấy trông có vẻ điên rồ, nhìn như một ông già kỳ quặc, nhưng có ông ấy ở đây, giống như có một ngọn núi chắn trước mặt, giáo viên và học sinh của Hogwarts đều không phải trực tiếp đối mặt với nguy hiểm.

Còn việc có bị dính Chiết tâm trí thuật (Legilimency- một loại bùa chú giúp đọc được suy nghĩ của người khác) hay không? Khả năng lớn là không, ai mà thèm xem ký ức của một học sinh tiểu học cơ chứ.

Ngay cả nếu có, biết cô là người xuyên không thì có làm sao?

Cô đâu có chủ động hại ai hay cướp thân xác của người khác, cô không thẹn với lương tâm, không sợ bị xem ký ức.

Với tâm trạng như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, và Giáng sinh đã đến.

Hầu hết học sinh đã nghỉ học về nhà, chỉ còn lại một số ít ở lại trường.

Đêm Giáng sinh, Mavis ăn hai quả táo, không đến thư viện, mà ở trong phòng sinh hoạt chung để luyện thuật Biến hình. Bên cạnh cô là cốc sô cô la nóng do gia tinh đưa cho.

Sô cô la rất ngon, nhưng thuật Biến hình vẫn không có tiến triển gì.

Cô luyện một lúc, rồi lại lật xem tạp chí, sau đó luyện thêm lúc nữa. Lò sưởi ấm áp khiến cô buồn ngủ, cô tựa lưng vào gối ôm và chợp mắt.

Có lẽ cô chỉ ngủ khoảng mười phút thì bỗng nhiên tỉnh giấc.

Khi mở mắt, cô thấy một con cú đang đậu trên lưng ghế.

Mavis: Đây là cái gì?

Cú chắc chắn là cú, nhưng nó không phải là cú thật, cơ thể nó được hình thành từ làn sương trắng bạc, giống như một cái hồ dưới ánh trăng, lấp lánh đẹp đẽ.

Bùa Hộ mệnh? Ai lại có con cú làm Thần hộ mệnh nhỉ?

"Đang tìm tôi à?" Cô hỏi.

Con cú dang cánh, bay xuyên qua cánh cửa của phòng sinh hoạt và ra ngoài.

Mavis suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi theo. Phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff là nơi duy nhất trong bốn nhà có hệ thống phòng thủ, kẻ xấu rất khó vào.

Nếu con cú có thể vào, chắc hẳn nó không phải kẻ xấu (?), có lẽ giáo sư nào đó cần gặp cô?

Cô bò ra khỏi hành lang, tò mò đi theo.

Con cú bay vào phòng học Biến hình.

Mavis hồi hộp, không lẽ Giáo sư McGonagall định dạy riêng cho mình?

Cô đẩy cửa bước vào.

Ghế trong phòng học chật kín người, trên bục giảng là ông chú đẹp trai mặc vest, áo sơ mi sọc, áo gi lê lông cừu và một chiếc nơ nhỏ, trông rất có phong cách của môt quý ông người Anh.

Ông nửa ngồi trên bục giảng, tư thế thoải mái.

"Biến hình là một môn học thâm thúy, khác với Bùa chú, Biến hình không có câu thần chú, vì vậy các trò cần sử dụng thứ này nhiều hơn." Ông chỉ vào đầu mình, giọng điệu hài hước: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học."

Mavis kinh ngạc: Mình vừa đến mà đã tan học rồi sao??

Chẳng nghe được gì cả.

Dạy thêm chút nữa đi.

Nhưng các học sinh đã chuẩn bị tan học.

Có vẻ như họ hoàn toàn không chú ý thấy có thêm người ở cửa, họ xô đẩy nhau ra ngoài, ai nấy đều nói chuyện rôm rả.

"Giáo sư Dumbledore thật lợi hại." Một học sinh đi ngang qua cô phấn khởi nói: "Nghe nói thầy ấy là giáo sư Biến hình giỏi nhất."

Mavis: "?"

Cô ngước lên nhìn lại, thấy một cô bé nhà Gryffindor vội vã bước tới, lo lắng hỏi: "Giáo sư Dumbledore, em có một vấn đề muốn hỏi."

Cô bé nói ra khó khăn của mình trong môn Biến hình, tại sao cô ấy mãi không thể biến đồ vật thành hình dạng mong muốn.

"Nó không giống như em nghĩ." Cô bé thất vọng nói.

Ông chú đẹp trai trả lời: "Trò cần tập trung hơn nữa, khi vung đũa phép, trong đầu phải có một hình ảnh rõ ràng."

Mavis: =口=

Cô bé Gryffindor hỏi xong, hân hoan rời đi.

Đến cũng đã đến rồi. Mavis liền tiến lại gần, cẩn thận quan sát.

Dumbledore trẻ tuổi dường như không thấy cô, ông bận rộn thu dọn đồ đạc.

Cô không nhịn được lên tiếng: "Thưa giáo sư."

"Hả?" Dumbledore hình như giờ mới chú ý đến cô: "Trò là..."

"Em là học sinh mới của Hufflepuff." Mavis ấp úng: "Ừm, thuật Biến hình của em... Em có thể hỏi một chút được không..."

Dumbledore cười: "Tất nhiên."

Mavis nói: "Thuật Biến hình của em luôn thất bại, em không biết tại sao."

"Thử cho tôi xem."

Đừng thấy trong nguyên tác Harry thường xuyên gặp hiệu trưởng, nhưng Mavis đã học được nửa năm mà mới chỉ gặp ông một lần trong lễ khai giảng, và thoáng thấy ông từ xa trong một lần lên lớp, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với ông, càng không nói đến việc xin chỉ dạy.

Đây là cơ hội hiếm có, nên cô tập trung toàn bộ tinh thần, vung đũa phép.

Chiếc lông vũ dùng làm đạo cụ thay đổi một chút, nhưng chỉ từ lông vũ thật mềm nhẹ biến thành chiếc lông vũ nhựa trông rất giả.

Cô thất vọng, biện luận nói: "Rõ ràng em học môn Bùa chú cũng không tệ mà."

Sợ ông không tin, cô liền thực hiện một thần chú bay.

Chiếc lông vũ lơ lửng trên không.

Dumbledore trẻ tuổi mỉm cười nói: "Tôi có thể thấy, trò là một đứa trẻ chăm chỉ."

"Có phải em không có tài năng trong thuật Biến hình không ạ?" Cô hỏi.

Ông nhẹ nhàng lắc đầu: "Bùa chú và thuật Biến hình là hai thứ khác nhau, Bùa chú tất nhiên là một môn học khó hiểu, nhưng ai cũng có thể học được một số thần chú, bởi vì nó đã rất hoàn thiện."

"Chúng ta hãy xem mọi thứ xảy ra như thế nào nhé?" Ông nhẹ nhàng vung đũa phép, ánh sáng bạc tỏa ra từ người ông, quấn quanh cây đũa phép, sau đó biến thành những tia sáng bạc lấp lánh bay lượn trong không trung. "Đũa phép thu thập ma lực, động tác điều khiển ma lực, và câu thần chú sẽ giải phóng ma lực."

Ông cúi đầu nhìn cô phù thủy nhỏ, khẽ mỉm cười: "Các câu thần chú đều giống nhau, chỉ cần động tác của trò đủ chuẩn xác, phát âm đủ chính xác, trò có thể thi triển pháp thuật. Nhưng thuật Biến hình hoàn toàn khác, kết quả mỗi người thực hiện sẽ không giống nhau, vì vậy, trò cần phải tập trung hơn và suy nghĩ rõ ràng hơn."

Mavis thành thật nói: "Em không hiểu lắm."

"Nhắm mắt lại." Vị pháp sư vĩ đại nhất kiên nhẫn hướng dẫn: "Hãy tưởng tượng thứ mà trò muốn biến đổi, nó làm bằng chất liệu gì, màu sắc ra sao, kích thước thế nào, trong đầu trò hãy hình dung rõ ràng hình ảnh của nó."

Mavis cố gắng nghĩ về chiếc kim đan len, làm bằng tre, màu vàng nhạt, hai đầu nhọn, phần giữa dày, dài khoảng bằng cẳng tay của cô.

"Trò đã nhìn rõ hình dạng của nó chưa?"

Cô gật đầu.

"Hãy giữ hình ảnh đó trong đầu trò," Dumbledore nói: "Bây giờ, giơ đũa phép lên."

Mavis nín thở, từ từ nâng tay lên.

"Nhớ kỹ, thuật Biến hình phải hoàn toàn chính xác." Ông nói: "Hãy khắc ghi hình ảnh trò đã tưởng tượng, rồi truyền ma lực của trò vào vật thể mà trò muốn biến đổi..."

Chiếc lông vũ đã chuyển sang màu vàng nhạt, nhưng chưa hoàn toàn biến đổi.

Mavis suýt bật khóc.

"Trò quá vội rồi." Dumbledore nhún vai: "Làm lại lần nữa, đừng vội vàng, trước khi giải phóng ma lực, trò phải thật chắc chắn, rồi dồn hết sức vào một lần."

Ông làm mẫu, đũa phép vung một cái, chiếc lông vũ trên bàn lập tức biến thành những người tí hon đang nhảy múa.

Mavis: =0=

Quá đỉnh.