Chương 13: Dũng sĩ diệt mồi

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng ngủ của nhà Hufflepuff, dịu dàng rơi xuống màn che.

Mavis bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của bạn cùng phòng, khó khăn lắm mới bò dậy đi rửa mặt. Lúc này, các bạn cùng phòng của cô vẫn đang ngủ say, phải đợi đến khi hồi chuông thứ ba reo lên thì họ mới hối hả bò ra khỏi giường.

Cô đánh răng, rửa mặt, thay áo chùng, xách chiếc túi vải đeo vai, vừa định đi thẳng đến đại sảnh đường thì chợt nhớ ra một việc. Cô lôi chiếc đồng hồ quả quýt dưới gối ra, đeo nó lên cổ.

Nghe nói có loại đồng hồ lên dây cót bằng cách đi bộ, chiếc đồng hồ này trông rất cổ kính, biết đâu nó cũng hoạt động theo cách đó, đeo thử xem sao.

Sáng sớm, đại sảnh đường chưa có nhiều người, nhưng bữa sáng lại vô cùng thịnh soạn.

Mavis uống hai ngụm sữa mật ong nóng, rồi cầm lấy một lát bánh mì nướng, phết lên đó mứt việt quất chua ngọt. Cắn một miếng, vị ngọt tan trong miệng, ngon chết mất thôi.

Vừa nhai, cô vừa dùng nĩa xiên trứng rán, kèm với thịt xông khói và giăm bông, vừa khi miệng trống thì nhanh chóng đưa vào.

Bị nghẹn, cô vội uống thêm vài ngụm sữa.

Tiếp tục ăn.

Nấm, khoai tây chiên, cá chiên, dù hơi nhiều dầu mỡ nhưng kệ thôi.

Đồ chiên lúc nào cũng ngon nhất.

Uống hết sữa, cô đổi sang nước trái cây. Nước cam không cho thêm đường, chua đến nhăn mặt, nhưng cô vẫn kiên trì uống vì vitamin rất quan trọng.

“Ợ.” Cô hơi no nên giảm tốc độ ăn, cắn thêm vài miếng trứng.

Không thể ăn thêm nữa.

Mavis tiếc nuối đặt dao nĩa xuống, không quên gói hai chiếc bánh sừng bò bỏ vào túi vải, chuẩn bị ăn thêm trong giờ nghỉ.

Ôi, Hogwarts cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là không có bữa ăn giữa giờ.

Học sinh tiểu học rất dễ đói!

Cô lau miệng, nhanh chóng chạy đến lớp học.

Tiết học này là môn Biến hình.

Giáo sư McGonagall giao nhiệm vụ trong lớp là biến que diêm thành cây kim.

Mọi người rất cố gắng vung đũa, nhưng không ai thành công.

Mavis cũng vậy.

Trước đây cô nghĩ rằng môn này không khó, nhưng thực tế lại cho thấy, Biến hình là môn khó nhất trong tất cả các môn.

Môn độc dược nhìn có vẻ khó, nhưng chỉ cần bỏ nguyên liệu vào vạc thì ít nhiều cũng có phản ứng.

Nhưng với Biến hình, có khi chẳng có phản ứng gì, khiến bạn nghi ngờ liệu mình có phải là một Squib (phù thủy nhưng không có phép thuật) hay không.

Giáo sư McGonagall không ngạc nhiên. Bà lại nhấn mạnh: "Biến hình là một trong những loại pháp thuật khó nhất, các trò phải cực kỳ chăm chỉ, nghiêm túc, và tập trung mới có thể học được môn này."

Mavis không khỏi thất vọng.

Cô thật sự không hiểu sai ở đâu, tại sao lại không thể thành công.

Cedric đã biến que diêm thành hình dạng gần giống cây kim gỗ, nhưng của cô thì chẳng thay đổi gì.

Rốt cuộc là tại sao?!

Sau một tiết học, kết quả vẫn là thất bại hoàn toàn.

Mavis ủ rũ rời khỏi lớp học.

Nếu thất bại trong môn Độc dược có thể đổ tại vận xui, thì thất bại trong Biến hình chính là thất bại lớn nhất của cô từ khi nhập học đến nay.

Cô không biết mình đã sai ở đâu, cũng không biết phải cố gắng theo hướng nào.

Nhưng để bỏ cuộc môn học này thì cô thực sự không cam lòng.

Biến hình tuyệt biết bao!

Không có kim, có thể biến que diêm thành kim; không có chỉ, có thể dùng tóc; không còn lo chuyện vá quần áo. Sau này, có thể biến gỗ hay đá thành đồ nội thất, nồi niêu xoong chảo cũng có thể biến ra được.

Một loại pháp thuật thực dụng như vậy mà không học được thì đúng là tức hộc máu.

Nhưng ai từng học môn Tư tưởng chính trị đều biết, vật chất không thay đổi theo ý chí con người, dù muốn học thế nào, không học được vẫn là không học được.

Không vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại là vì không muốn hay sao?

Tuy nhiên, ngoại trừ thất bại ở môn Biến hình, mọi việc khác trong ngày hôm nay lại rất suôn sẻ.

Mỗi lần lên cầu thang, nó đều xoay đúng hướng cô muốn đi, không phải đi vòng lần nào. Gặp Peeves, hắn đang đuổi theo một nhóm học sinh khác, cô tránh được hết những quả bóng phân mà hắn ném loạn xạ.

Bữa tối, bàn ăn xuất hiện món risotto (Risotto là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem.) nấu với trứng cá.

Mặc dù người Anh bị ảnh hưởng bởi Ấn Độ, họ không bài trừ việc ăn gạo, nhưng cơm vẫn là thứ hiếm thấy trên bàn ăn. Mavis gần như chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Nhìn thấy cơm, cô gần như phát điên.

Dù cơm có trộn với kem, ngọt và có gia vị kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là cơm mà.

Cô lập tức bê đĩa đi, cầm lấy thìa và nhét vào miệng.

Cô thường nuốt chửng một miếng chưa nhai hết, rồi vội nhét thêm một thìa nữa.

Những người bạn nhỏ ngồi cạnh cô đều sững sờ.

Chuyện là... mọi người ăn cơm đều rất nhanh, nhưng nhanh đến mức này thì hiếm thấy, trông cô chẳng khác nào một người tị nạn đã không ăn một hạt cơm nào suốt mười ngày nửa tháng.

"Chậm... chậm lại." Một người bạn nhỏ đưa cho cô một cốc nước ép bí đỏ, lo lắng nói: "Cậu không ăn trưa à?"

"Ăn rồi." Mavis lúng búng đáp, không chịu buông cái thìa xuống.

Cuối cùng, cô không ăn chút thịt hay trứng nào, một mình ăn hết phần cơm của ba người.

Sau đó, cô chủ động đi đến phòng y tế trường và hỏi bà Pomfrey xin thuốc tiêu hóa.

Bà Pomfrey mắng cô: "Lại là trò à? Ăn no rồi mà vẫn không chịu ngừng, trò thật sự quá không biết điều."

"Xin lỗi ạ." Mavis ngoan ngoãn nhận lỗi, sửa hay không sửa thì để lần sau hẵng tính.

Bà Pomfrey đưa cho cô một lọ thuốc: "Về uống đi."

Mavis lập tức nhảy khỏi giường bệnh và chạy biến

Cô trốn về phòng, đặt một bùa Im lặng quanh giường, sau đó mới dũng cảm uống thuốc.

Tiếng "Bụp bụp bụp" biến thành “Phù phù phù."

Trước khi đi ngủ, cô nhớ đến chiếc đồng hồ quả quýt, lấy ra nhìn một cái.

Vẫn chưa có động tĩnh gì QAQ

Cô thất vọng nhét nó vào ngăn kéo, quyết định dành dụm tiền, đợi đến kỳ nghỉ hè về London mua một chiếc đồng hồ cơ rẻ tiền.

Ngày hôm sau.

Cầu thang lại chạy loạn.

Hóa ra ngày may mắn chỉ có một ngày sao?

Mavis thở dài, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao con người cũng có lúc đặc biệt may mắn, giống như khi lái xe mà gặp toàn đèn xanh, đó chỉ là vấn đề xác suất.

Nhưng nửa tháng sau, cô lại lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra, đeo nó như một lá bùa may mắn.

Lý do đơn giản: cô thèm ăn cơm quá...

Mặc dù bọn gia tinh rất nhiệt tình, chỉ cần đến bếp là chúng sẽ nhét cho bạn một đống đồ ăn, nhưng thứ không có thì chúng cũng không biến ra được.

Thực đơn mỗi ngày phụ thuộc vào những gì có trong nhà bếp.

Nếu những quả bí của Hagrid trồng được mùa, thì những ngày này sẽ có nước ép bí đỏ, bánh bí đỏ, pudding bí đỏ. Nếu đến mùa mưa, các loại nấm sẽ xuất hiện nhiều hơn.

Chỉ có khoai tây là quanh năm suốt tháng, lúc nào cũng có để ăn, còn cơm thì phải xem vận may.

Vì vậy, Mavis, người đang thèm cơm đến phát điên, không thể không thử vận may một lần, mặc đúng bộ quần áo và đôi giày hôm đó, đeo đồng hồ quả quýt, hy vọng hôm nay sẽ lại có cơm.

Và... đúng là có thật.

Cô: Hình như mình vừa phát hiện ra một thứ siêu hay ho?