Chương 1: Mavis

Năm 1989, tại hạt Surrey, phía tây nam London, lúc 4 giờ 15 chiều.

Mavis kết thúc một ngày làm giúp việc, dọn dẹp căn bếp nhà bà Walker sạch bóng, tổng cộng mất 4 tiếng 25 phút.

Bà Walker miệng thì nói: “Cưng à, nhờ có cháu mà mọi thứ mới đâu vào đấy.”, nhưng chẳng buồn khách sáo, giả vờ không thấy ánh mắt thèm thuồng của cô bé nhìn mấy chiếc bánh quy, rồi đưa cho cô 10 shilling tiền công.

Đây là bao nhiêu tiền?

Mavis tự nhẩm tính. Một bảng Anh năm 1989 có sức mua tương đương khoảng 2.54 bảng Anh năm 2020, với tỷ giá 8.9 thì khoảng 22.6 nhân dân tệ.

Một bảng Anh = 20 shilling.

Tức là 10.3 nhân dân tệ, chia cho 4 giờ làm việc, tiền công một tiếng là 2.8 nhân dân tệ.

Cô bé cảm thấy đau thắt trong lòng nhưng không dám tỏ thái độ ra mặt. Là một đứa trẻ mồ côi 11 tuổi, kiếm được 10 shilling một ngày đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám tỏ ra bất mãn với chủ thuê chứ.

“Cháu cảm ơn sự hào phóng của bà.”. Cô bé cảm ơn bà Walker.

Dù người phụ nữ này có hơi keo kiệt, không thích dọn dẹp, để dầu mỡ trong bếp tích tụ dày đến mấy milimet, nhưng ít ra bà ta còn trả tiền.

“Uoa!” Đứa con trai út của bà Walker tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, không thấy mẹ đâu, liền khóc ầm ĩ, đá bịch bịch vào ghế sofa cũ kỹ khiến nó phát ra những tiếng ma sát khó chịu.

Bà Walker vội vàng bế thằng bé lên, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

Rồi Mavis ngửi thấy một mùi khai nồng nặc.

Ôi trời! Đừng bảo là lại phải thay tã đấy. Mavis sợ phải làm việc ngoài giờ không công, nên vội nói: “Cháu về trước nhé”, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Bà Walker không kịp giữ lại, đành tự đi lấy tã cho con.

Gió chiều mùa hè thật mát mẻ, Mavis nhảy lên chiếc xe đạp cũ kỹ, gắng sức đạp đi.

Chiếc xe chạy trên con đường gập ghềnh, “cọt kẹt” băng qua khoảng trống giữa những ngôi nhà chật chội, tiến ra con đường chính của hạt Surrey.

Một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt.

Chiếc xe đạp cũ không có phanh, cô bé nhón chân chạm đất, dừng lại trước cửa tiệm bánh.

“Cho cháu một chiếc bánh mì baguette, cảm ơn.” Mavis đưa đồng shilling vừa nhận được.

Người làm trong tiệm không ngẩng đầu lên, cầm tiền rồi bọc chiếc bánh mì baguette đã nguội lạnh vào tờ giấy, tiện tay trả lại cho cô 3 shilling.

Mavis cất chiếc bánh mì cứng ngắc vào trong áo, nước miếng nhanh chóng tiết ra.

Dù chiếc bánh mì baguette cứng đến đau cả răng, không ngon bằng bánh scone, bánh vòng, bánh nướng chảo hay bánh mì ngũ cốc, nhưng vì rẻ, lại được giảm giá sau 4 giờ chiều mỗi ngày, 7 shilling cho một chiếc baguette dài là đủ lượng carb* cần thiết cho một đứa trẻ sắp bước vào giai đoạn dậy thì.

*Carb hay còn gọi là Carbohydrate, đây là 1 dạng chất đa lượng tự nhiên trong các loại thực phẩm. Chúng bao gồm hàm lượng đường, tinh bột, chất xơ trong trái cây, ngũ cốc, rau củ, các sản phẩm từ sữa. Carb là 1 nguồn dinh dưỡng quan trọng trong cơ thể cũng như là 1 nguồn năng lượng chính.

Cô bé đói lắm, thật sự rất đói, cái gì mà đế quốc Mặt Trời không bao giờ lặn, chính sách phúc lợi thật là tệ hại.

Đến đây cũng nên giới thiệu một chút.

Mavis Lin, 11 tuổi, cha ruột không rõ, mẹ sinh cô ở trại tế bần rồi biến mất (thực ra là bỏ trốn), cô được cô nhi viện Hi Vọng ở London nhận nuôi.

Một đứa trẻ hơn 10 tuổi, ở cô nhi viện đã là trẻ lớn, hoặc là phải giúp trông nom mấy đứa nhỏ hơn, hoặc là ra ngoài làm mấy công việc lặt vặt, như giao sữa báo, cắt cỏ, dọn dẹp vệ sinh.

Ở London, cạnh tranh việc làm rất khốc liệt, một đứa con gái chưa dậy thì làm sao đọ lại đám con trai cao to lực lưỡng, nên chỉ còn cách đến các vùng lân cận mà kiếm việc.

Vùng Surrey ở phía tây nam là một lựa chọn không tồi, đạp xe chỉ mất 30 phút.

Tất nhiên, còn một lý do khác.

“Này, Mavis”. Một cậu bé gầy gò đang chơi đá ở ven đường chui ra, vẫy tay với cô: “Ở đây này.”

“Xin lỗi, tớ đến muộn.” Mavis vội nhón chân đạp xuống đất để phanh xe, suýt chút nữa lao lên vỉa hè.

Cậu bé mặc bộ quần áo quá khổ, cơ thể mỏng manh như tấm bìa cứng, nhưng rất linh hoạt, nhảy sang bên vài bước trước khi bị cô đâm vào, không bị xe quệt trúng chút nào.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cuối cùng Mavis cũng dừng được chiếc xe đạp cũ nát, bẻ đôi chiếc bánh mì baguette mới mua, đưa cho cậu một nửa.

Cậu bé nhận lấy, cắn một miếng, mùi lúa mì rất đậm, nhưng răng thì đau.

Cậu đau khổ nhăn mặt: “Cứng quá.”

“Nhưng có thể mài răng.” Mavis đã rút ra kinh nghiệm, từ từ mài từng miếng nhỏ bằng răng, để nước miếng làm mềm rồi mới nuốt.

Cậu bé không nói gì, rút quyển sách đang làm đệm mông đưa cho cô: “Cho cậu đây.”

“Cảm ơn.” Mavis đâu có tùy tiện chia nửa chiếc bánh mì, điều cô cần chính là quyển sách giáo khoa tiểu học mà cậu vừa đưa.

Ồ, đúng thế, không hiểu sao trẻ mồ côi lại không được đi học, chỉ có mỗi tuần, viện trưởng mở hai buổi dạy mấy đứa lớn nhỏ trong viện biết vài chữ cái và từ đơn.

Ai bảo rằng xuyên không đến Anh thì không cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ chứ?

Dù sao thì Mavis vẫn đang sống dựa vào kiến thức tiếng Anh trung cấp.

Nhưng cô nói trôi chảy rồi, chỉ có điều chính tả quên gần hết, buộc phải mượn sách giáo khoa của Harry Potter, cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi.

Nhắc đến cái tên này, hầu hết mọi người đều có thể đoán được cô đã xuyên đến thế giới nào.

Thế giới của phù thủy, thế giới của phép thuật, thế giới mà tuổi thơ cô từng ao ước.

Mavis phát hiện ra cậu bé đó vào năm ngoái. Cô nhìn thấy một cậu bé mập mạp tên "Dudley" bắt nạt một cậu bé khác tên "Harry", trên trán cậu bé này còn có một vết sẹo.

Sau đó, các bà hàng xóm lắm lời nói rằng, trên đường Privet có gia đình "Dursley", bà chủ nhà lúc nào cũng vươn dài cổ ra, ngó nghiêng thăm dò mấy bí mật nhỏ nhặt của hàng xóm, thế là cô đã chắc chắn rằng không có gì nhầm lẫn nữa.

Cô đã vô cùng phấn khích suốt cả ngày, nhưng rồi lại cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vì cho đến giờ, cô vẫn chưa thể hiện bất cứ năng lực phép thuật nào.

Không có chuyện vô duyên vô cớ mà tóc mọc dài ra, không làm vỡ cốc thủy tinh, không thể khiến quần áo bẩn trở nên sạch sẽ. Cô không cam lòng, ban đêm đã hét vô số lần "Gối bay đến đây" vào chiếc gối, nhưng nó vẫn không hề động đậy.

Vì thế, cô đành phải thừa nhận rằng mình đã trở thành một nhân vật nền còn mờ nhạt hơn cả Dudley.

Nhưng, người xưa nói rất hay, đã đến rồi thì cứ tận hưởng đi. Vì không thể đến học tại Hogwarts, nhưng nhân vật chính lại ở ngay trước mặt, nếu không kết bạn thì thật là uổng phí.

Nếu trở thành bạn của Harry, có lẽ cậu ấy sẽ không tiếc một con Ếch Sô-cô-la đâu.

Nếu may mắn hơn một chút, có lẽ cô còn có thể đi dạo ở Hẻm Xéo.

Với một chút tâm lý vụ lợi, Mavis dần dần trở thành nửa bạn bè với Harry.

Điều này không khó, vì lúc này Harry chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị bạo lực gia đình, có người muốn làm bạn với cậu, cậu vui mừng còn không kịp, hoàn toàn không đề phòng.

Ngược lại, Mavis luôn cảm thấy có chút áy náy, và cũng có chút xấu hổ.

Người khác xuyên không vào thế giới HP, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ Harry, từ vật chất cho đến tình cảm, nhưng cô thì khác.

Harry đã giúp cô.

Điều này là gì đây, Đấng Cứu Thế thực hiện nghĩa vụ sao?

“Mavis, cậu đã tìm được trường nào để học tạm chưa?” Harry rất trân trọng người bạn duy nhất của mình, nhiệt tình gợi ý: “Có lẽ cậu có thể viết thư cho hiệu trưởng trường chúng tớ. Bà ấy là một người phụ nữ cổ hủ, nhưng không phải người xấu – ý tớ là, tuy bà ấy không thích tớ, nhưng đối với người khác thì khá tốt.”

Mavis nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn, tớ sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

Để có một cuộc sống tốt hơn, cô phải đi học, để đi học, cô cần phải tìm một trường học chịu nhận mình. Tuy nhiên, điều đáng buồn là theo cấp học, đáng ra năm nay cô phải học trung học, nhưng sự thật là cô thậm chí chưa học xong tiểu học.

“Ước gì có một ngôi trường nào đó cho nhập học miễn phí thì tốt biết mấy.” Cô thở dài.

Cuối cùng Harry cũng nuốt xong miếng bánh mì, cổ họng vừa khô vừa nghẹn: “Nếu có thì dì Petunia chắc chắn sẽ vui lòng gửi tớ đến đó.”

Mavis: “Cậu chắc chắn sẽ học xong tiểu học một cách suôn sẻ.” Rồi sau đó sẽ vào Hogwarts để đối đầu với Chúa tể Hắc Ám.

“Đó sẽ là điều ước Giáng sinh của tớ.” Harry lẩm bẩm.

Trời dần tối, mặt trăng đang lên, một vòng tròn mờ nhạt.

Mavis nói: “Tớ phải về rồi, vài ngày nữa tớ trả cậu sách nhé?”

“Đừng bận tâm, tớ cũng chẳng dùng đến chúng.” Harry gãi đầu, không mấy quan tâm.

Mavis nhún vai, nhận lấy món quà từ bạn mình.

Cô lại leo lên chiếc xe đạp cũ kỹ, dùng sức đạp đi: “Hẹn gặp lại hôm khác.”

Cậu bé gầy yếu vẫy tay, tiễn bạn mình.

Phía tây, ánh hoàng hôn đỏ như máu.