Chương 6

Thành? Anh ta đón thằng bé đi rồi? Tôi nghe xong vừa điên tiết vừa sợ hãi nhìn cái Tâm rồi nói:

– Tâm, em có số của bố bạn Quân không cho chị đi.

Cái Tâm nhìn tôi, vội lật đật mở máy rồi đưa cho tôi số điện thoại của Thành. Thế nhưng tôi nhấn nút gọi mấy lần đầu dây bên kia không hề bắt máy. Giữa cái tiết trời thu hơi se lạnh mà người tôi nóng bừng bừng. Anh ta có cái quyền gì mà thích thì mang con tôi đi như vậy? Cái Tâm áy náy cúi đầu nói:

– Ban nãy em tưởng Bin nó xuống dưới phòng giám hiệu rồi.

Tôi không quan tâm mấy lời giải thích ấy mà gấp gáp hỏi lại:

– Em biết địa chỉ nhà anh ta không?

– Em không biết rõ, chỉ biết ở Hà Đông thôi.

Hà Đông rộng như vậy tôi biết tìm con ở đâu? Thế nhưng cứ đứng ở đây lòng dạ tôi sẽ không yên nổi. Tôi ngồi dậy đánh con xe máy phóng thẳng ra ngoài. Điều tôi sợ hãi nhất cũng đã đến, nó lại đến quá nhanh vượt xa tầm kiểm soát của tôi. Biết bản thân mình ngay từ đầu không đúng, nhưng con tôi sao tôi có thể bỏ nó đây, tôi không thể. Mấy ngày hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, sáu năm nay chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế. Có lẽ phụ nữ là như vậy, chỉ cần đυ.ng đến đứa con tất cả mọi lý trí cũng tan biến.

Đi mấy vòng xe tôi vẫn không thể thấy Bin, những con phố ngoằn ngoèo toàn tiếng xe inh ỏi. Tôi đã dặn mình phải bình tĩnh mà không thể làm được, cuối cùng đành dừng lại ở cổng trường Kiến Trúc mở máy gọi lại cho Thành. Lần này gọi đến ba cuộc anh ta cũng nghe máy, đầu dây bên kia lạnh lùng hỏi:

– Ai vậy?

Tôi nắm chặt điện thoại gào lên:

– Anh mang thằng bé đi đâu rồi? Anh mau mang nó về cho tôi, trả lại con cho tôi.

– Cô đang ở đâu?

– Tôi đang hỏi anh ở đâu thì anh trả lời đi. Đừng để tôi báo cảnh sát.

– Cô Uyên, đừng lấy cảnh sát ra doạ tôi khi tôi còn chưa thèm kiện tụng cô ra toà. Tôi mang thằng bé đi chơi một chút thôi, cô ở trường chờ mười phút nữa tôi sẽ trả nó lại cho cô.

Thành nói xong cũng vội tắt phụt máy, tôi gọi lại mấy cuộc anh ta đều không nghe nữa. Không còn cách nào tôi đành quay xe về trường. Cổng trường lúc này đã khoá, tôi dựng xe máy bên ngoài rồi mệt mỏi ngồi xuống gốc cây bằng lăng. Mấy chùm bằng lăng lá vàng xao xác thi thoảng lại rụng tơi tả xuống người tôi. Tôi ôm gối thờ thẫn nhìn xuống nền gạch lạnh lẽo. Cảm giác cô đơn, tù túng không lối thoát khiến tôi thật sự mệt mỏi. Những kí ức tưởng như mơ hồ kia lúc này lại ùa về rõ rệt.

Tôi và Thành sau hơn một tuần làʍ t̠ìиɦ không còn gặp lại nhau nữa. Nửa tháng sau tôi có thai, khỏi phải nói cả nhà anh ta đã mừng biết bao nhiêu. Bà Hoài – mẹ Thành chuyển cho tôi trước hai trăm triệu để lo tiền thuốc men trị liệu cho mẹ tôi. Sức khoẻ mẹ tôi tiến triển dần, nhưng việc cấy ghép tế bào không phải một sớm một chiều mà chờ đợi trị liệu ổn định mới có thể thực hiện. Việc tôi đẻ thuê mẹ không hay biết, cái Quyên là người chăm sóc chính cho mẹ tôi cũng chưa biết việc này. Để tiện lợi cho tôi bà Hoài thuê một căn phòng nhỏ ở gần bệnh viện nơi mẹ tôi nằm. Vì chuyện đẻ thuê là chuyện tế nhị nên tôi không thăm khám ở bệnh viện lớn mà được khám ở một phòng khám tư có tiếng. Lần đầu tiên tôi được dẫn đi khám thai là khi thai được sáu tuần. Chị Hoa là bác sĩ bệnh viện công rất nổi, tay nghề lại cao nên bà Hoài hoàn toàn tin tưởng và giao lại tôi cho chị. Những năm đó máy móc siêu âm đã có nhưng chưa hiện đại như bây giờ, tôi nằm trên chiếc giường sắt chỉ thấy một túi ối nhỏ tròn. Trước khi mang bầu tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ có tình cảm với đứa bé trong bụng vì đơn giản cho rằng đó chỉ là cuộc giao dịch, thế nhưng khi thấy trên màn hình một hạt đậu nhỏ tin hin tôi bỗng thấy một thứ cảm xúc khó tả trong lòng. Tôi không dám thể hiện ra, chỉ khi về nhà ngắm hình siêu âm ấy mới thấy tim gan quặn thắt lại. Hoá ra cảm giác làm mẹ, dù là được thuê để đẻ cũng thiêng liêng đến vậy. Tuần đó tôi vẫn chưa hề biết mình mang song thai. Vì gia đình bà Hoài có công ty riêng nên không phải luôn có thời gian để đưa đi nên cứ đúng lịch hẹn tôi sẽ tự đi. Khi tôi mang thai được hơn bốn tháng mới khám lại lần nữa, đến lúc này chị Hoa mới phát hiện phôi thai của tôi tách làm đôi, một cặp song sinh cùng trứng và chung một túi ối. Không hiểu sao khi thấy hình hài hai đứa nhỏ nằm chung với nhau trên màn hình tôi bật khóc tu tu. Chúng nó dẫu sao cũng máu máu mủ của tôi mỗi ngày một lớn lên trong bụng tôi. Chị Hoa thấy tôi khóc nhiều quá mới hỏi chuyện, tôi không có một nơi để nương tựa, không có ai để chia sẻ cuối cùng đã trút hết tâm sự cùng chị rồi quỳ xuống cầu xin chị đừng tiết lộ chuyện này với bà Hoài. Tôi… muốn giữ lại một đứa con cho riêng mình. Chị Hoa nghe xong, có lẽ vì thương cảm mà cuối cùng đồng ý với tôi.

Những tháng sau chị Hoa nói với bà Hoài hạn chế để tôi đi siêu âm vì thai của tôi khoẻ mạng, việc siêu âm nhiều không cần thiết và có thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tất nhiên đây là lời của bác sĩ sản khoa nên bà Hoài cũng không thắc mắc nhiều. Mấy tháng cuối mang bầu vì trời mùa đông nên mẹ tôi cũng không hay biết gì, thêm phần mẹ mệt chỉ nằm trên giường bệnh nên cũng không để tâm nhiều đến vậy. Vì mang song thai nên tôi sinh sớm hơn dự định, tuần thứ ba sáu của thai kì tôi đã chuyển dạ. Tôi còn nhỡ rất rõ khi vừa có dấu hiệu của việc sinh nở đã gọi cho chị Hoa. Chị Hoa đã chuẩn bị cho việc này từ trước, chị đưa tôi ra một căn nhà nhỏ ở bìa rừng để tôi sinh ở đó. Cũng may dù song thai nhưng tôi sinh thường được, thế nhưng ngay khi tiếng hai đứa trẻ vừa chào đời bà Hoài cũng gọi cho chị Hoa tìm xem tôi ở đâu vì bà mang bồ câu hầm đến phòng trọ mà không thấy tôi ở đó. Tôi nằm trên chiếc giường ọp ẹp còn chưa kịp ôm lấy hai sinh linh bé bỏng chị Hoa đã gấp gáp nói:

– Uyên, em chọn đi, chọn một trong hai đứa ở lại với em đi chúng ta còn trở về.

Tôi nhìn hai hình hài nhỏ bé, cả người ướt đẫm vì cơn đau vượt bật khóc tức tưởi. Hai đứa bé giống nhau như đúc, làm sao tôi có thể lựa chọn đây? Phải lựa chọn đứa nào ở lại đứa nào đi là việc quá tàn nhẫn, tôi thực sự không muốn rời xa chúng. Chị Hoa thấy tôi khóc càng gấp gáp nói:

– Em mau chọn đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Mau lên chị còn đưa nó cho anh Duy, anh ấy sẽ mang nó về phòng khám trước đợi em đón nó về sau.

Tôi đưa tay vịn lên tường, nước mắt ướt đẫm chảy xuống miệng. Thực sự tôi không thể làm được, tôi không thể lựa chọn được, đau đớn lắm. Tôi đưa tay ôm lấy cả hai đứa bé, tiếng khóc của chúng như xé tan nát cõi lòng tôi. Hơn tám tháng mang thai, mỗi ngày cảm nhận những cử động trong bụng, đứa nào cũng do tôi dứt ruột đẻ ra tôi chỉ muốn được ôm cả hai đứa trong lòng như lúc này. Chị Hoa thấy tôi như vậy liền gào lên:

– Nếu em không lựa chọn thì cả hai đều phải giao lại cho gia đình bà Hoài. Em còn mẹ đang nằm ở viện, lúc này rồi đừng có chần chừ nữa. Mau lên, nếu bà Hoài tìm đến đây cả hai đứa con của em em đều không giữ được lại đâu.

Lúc này tôi gần như không còn sự lựa chọn cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định tàn nhẫn nhất. Tôi ngước mắt lên nhìn chị Hoa đáp lại:

– Giữ lại đứa em.

Chị Hoa gật đầu đưa thằng bé cho chồng chị rồi đỡ tôi ra con xe ô tô đợi sẵn. Tôi ôm đứa lớn trong lòng, ôm chặt đến mức nó gào lên khóc tôi mới bừng tỉnh. Chị Hoa ngồi bên trên khẽ nói:

– Em cho con bú đi, sữa non đầu tiên rất tốt, cho con bú đi em.

Tôi vừa khóc, vừa cho con áp miệng vào bầu ngực căng tròn. Thằng bé thấy vậy cũng ngừng khóc như một phản xạ ngậm lấy bầu ngực tôi mυ"ŧ chùn chụt. Trái tim tôi như có trăm ngàn mũi dao đâm vào, nước mắt lại chảy dài xuống cả đôi má còn đỏ hỏn của con. Tôi thương con, thương cả chính bản thân tôi lúc này. Nhìn con bú ngon lành tôi càng khóc nức nở, những giọt sữa đầu tiên cũng là những giọt sữa cuối cùng mà con được bú từ tôi.

Khi chiếc xe về đến bệnh viện bà Hoài đã đứng chờ sẵn ở đó. Tôi bế đứa bé ra ngoài bỗng dưng tối sầm mặt rồi ngất đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng trắng toát nhưng con tôi thì đã không thấy đâu. Tôi bật dậy như phản xạ gào lên:

– Con tôi đâu? Con tôi đâu?

Chị Hoa đứng ở ngoài nghe tiếng tôi liền chạy vào khẽ hỏi:

– Em dậy rồi sao? Đứa bé vừa được đưa đi thăm khám, trộm vía sinh non ở tuần ba sáu nhưng hai cân sáu không phải điều trị gì cả. Gia đình bà Hoài đang chuẩn bị đón đứa bé về. Cũng may chị nói dối em đi thăm họ hàng không ngờ chuyển dạ sinh non nên họ cũng không nghi ngờ gì.

Tôi nghe xong mặc kệ cho người còn đang mỏi mệt chạy thẳng ra ngoài. Bà Hoài đang bế đứa bé trên tay thấy tôi liền nói:

– Cô Uyên, tiền tôi vừa chuyển thẳng vào số tài khoản cho cô rồi, đứa bé này chờ vợ chồng thằng Thành đến tôi sẽ mang nó về. Cảm ơn cô, tôi có gửi thêm ít chi phí để cô có thể trang trải cuộc sống.

Tai tôi lúc này không còn nghe được gì chỉ vội nói:

– Bà có thể để tôi được cho thằng bé bú sữa vài ngày rồi hãy mang nó đi không?

– Không được! Cháu gái tôi đang nuôi con bằng sữa mẹ, chúng tôi sẽ cho thằng bé uống sữa của nó kết hợp sữa công thức cô không phải lo. Vả lại tôi cũng không muốn cô nảy sinh quá nhiều tình cảm với nó lại khó ra. Cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi

– Tôi… xin bà…

– Cô Uyên! Chúng ta đã giao dịch từ trước, mong cô đừng phá vỡ những quy tắc đặt ra. Bác sĩ Hoa, cô dìu cô ấy vào phòng bệnh giúp tôi.

Nói rồi bà Hoài cũng bế đứa bé chậm rãi đi ra ngoài. Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo nấc lên từng cơn, đứa bé đang nằm ngoan lành cũng khóc toáng lên, tiếng khóc như xé tan cả bầu không khí đau thương lúc này. Tôi đưa tay lên nhưng vĩnh viễn đã không được chạm con thêm lần nữa, ngoài sảnh một cặp vợ chồng cũng từ từ tiến về phía bà Hoài. Tôi cũng không còn chịu được khuỵ xuống nền đá hoa trắng xoá. Tiếng đứa bé vẫn không ngừng khóc, cõi lòng tôi như đứt từng đoạn.

– Mẹ! Mẹ ơi…

Tiếng cu Bin từ đâu cất lên kéo tôi trở về thực tại. Tôi nhìn lên cũng thấy Thành cùng bé Quân đi xuống xe. Thằng Bin chạy lại phía tôi đột nhiên hỏi:

– Mẹ. Sao mẹ lại khóc? Mẹ đau ở đâu à?

Lúc này tôi mới phát hiện cả gương mặt đang ướt đẫm nước liền quệt đi rồi đứng dậy. Bỗng dưng tôi thấy Thành hơi khựng lại, đôi mắt đen láy chạm khẽ vào mắt tôi. Suýt chút nữa tôi quên mất anh ta vừa tự tiện đón Bin đi khi nhìn vào đôi mắt ấy, đến khi bừng tỉnh tôi mới đi về phía anh ta giận dữ nói:

– Sao anh lại dám đón thằng bé đi?

Thành cúi xuống đút hai tay vào túi đáp lại:

– Tôi là bố nó tôi có quyền. Mà nó đi chơi với tôi cũng rất vui vẻ, cô đừng tức giận như vậy.

– Anh!!!

– Cô suy nghĩ đi, ba ngày nữa chúng ta gặp lại.

Nói rồi Thành cúi xuống nhìn Bin chào rồi bế thằng bé Quân lên xe. Tôi cũng ôm chặt lấy Bin, hôn lên mái tóc, lên má con như thể sợ con sẽ rời xa tôi ngay lúc này. Mãi đến khi ôm đã rồi tôi rồi nghiêm túc nói:

– Bin! Sao con lại đi chơi cùng người lạ?

– Chú Thành là bố bạn Quân, đâu phải người lạ đâu mẹ. Mà chú ấy tốt cực, đưa con với bạn Quân đi chơi đu quay, còn ngồi sau ôm hai đứa bọn con cho khỏi ngã nữa đấy. Chú vừa dẫn bọn con đi ăn gà rán nữa cơ mẹ ạ.

– Mẹ không muốn con tự tiện đi chơi với người khác như vậy.

– Vậy từ sau chú Thành rủ con đi con sẽ xin phép mẹ mẹ nhé. Mẹ đừng giận Bin tội nghiệp Bin

Tôi nhìn Bin muốn quát con vài câu cũng không quát nổi. Dù ích kỉ thì tôi biết Thành vẫn là ba nó, máu mủ ruột thịt tôi không thể nào phủ nhận. Chỉ có điều… càng lúc tôi càng cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Suốt đoạn đường về nhà Bin kể việc hôm nay đi chơi thế nào. Thế nhưng tôi lại không còn tâm trạng mà nghe được. Khi về đến nhà cơm đã được dọn sẵn nhưng tôi không nuốt nổi chỉ ăn vài hạt rồi tắm cho Bin sau đó ôm con vào giường nằm. Đến tận gần mười giờ đêm tôi mới bật dậy vào nhà vệ sinh xả nước. Hơi nước nóng phả xuống người làm tôi dần tỉnh táo lại. Tôi không thể mất Bin, nó là niềm hi vọng duy nhất của tôi lúc này… tôi không thể để nó theo Thành được. Tắm xong tôi lao vào phòng lấy valy xuống xếp đồ, cu Bin đang ngủ thấy tiếng lạch cạch cũng ngồi dậy. Ở bên góc giường cái Uyên đang làm bài liền hỏi:

– Chị định đi đâu à?

Nghe nó hỏi tôi cũng run run kể lại toàn bộ chuyện rồi dặn dò nó:

– Em còn việc học dang dở ở đây chưa xong nên em ở lại. Chị với Bin sẽ đi trước.

Cái Quyên nhìn tôi hỏi lại:

– Chị đi gấp đến thế sao? Chị định đi đâu được chứ?

– Đâu cũng được, miễn ra khỏi cái đất Hà Nội này.

Cái Quyên cúi mặt thở dài hỏi tiếp:

– Rồi đi chị và Bin lấy gì để sống? Mà liệu rằng đi khỏi đây họ sẽ không tìm thấy chị không?

Tôi nghe xong người cũng lặng cả đi, việc trốn chạy lúc này như lựa chọn cuối cùng. Với gia thế là Thành tôi không dám chắc sẽ không tìm được tôi… nhưng nếu không đi tôi thực sự không còn cách nào khác. Mắt tôi đỏ cả lên, cay xè, tôi thực sự không còn cách nào, có kiện tụng chắc chắn tôi chỉ có nước giao lại Bin thôi. Mà điều này tôi không thể nào làm được. Gấp xong đồ đạc quần áo tôi nói dối Bin hai mẹ con sẽ đi du lịch vài ngày rồi vội vàng dắt con đi xuống dưới. Trời thu tối lạnh lạnh, tôi và Bin bắt một chiếc xe taxi ra bến xe Mỹ Đình. Ở bãi đỗ có rất nhiều xe, xe đi Quảng Ninh, Lào Cai, Yên Bái, Bắc Giang…

Nhìn một lượt tôi vẫn chưa biết mình phải lên xe nào. Một lần nữa tôi lại thấy mình giống như con chim lạc đường mãi chẳng tìm thấy lối về. Tôi bế cu Bin lên, ngửi mùi hương trên mái tóc con mà lòng chua xót vô cùng. Thằng bé ho lên sù sụ ngây thơ hỏi:

– Mẹ ơi, mình đi du lịch lâu không? Đi hai ngày thôi nhé con nhớ các bạn lắm.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt con, chỉ khẽ gật đầu. Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi cũng vội kéo valy lên xe đi Quảng Ninh! Phải! Chỉ cần đi ra khỏi cái đất Hà Nội này đã, chỉ cần có Bin dù đi đâu, dù vất vả ra sao tôi cũng cố gắng được. Thế nhưng khi còn chưa kịp bước lên phía sau đã có tiếng một người đàn ông cất lên:

– Cô Uyên, cô định đi đâu?

———