Chương 5

Khi tôi còn chưa biết từ chối thế nào người tài xế trung niên đi cùng đã mở cửa đẩy nhẹ tôi vào trong rồi bước về phía vô lăng phóng xe đi thẳng. Con xe đến một đoạn đường vắng thì dừng lại, người tài xế bước xuống chỉ còn tôi và Thành ngồi trên xe. Hai tay tôi bấu chặt vào nhau đến mức bật cả máu, người đàn ông này sau sáu năm vẫn không hề thay đổi. Có điều tôi không còn quan tâm được nhiều, chỉ cảm thấy bức bách, ngột ngạt, sợ hãi vô cùng. Thành ngồi bên trên im lặng nhìn qua gương chiếu hậu. Anh ta cứ lặng im như vậy rất lâu, một lúc sau mới cất giọng:

– Cô Uyên! Đã sáu năm rồi nhỉ?

Tôi không biết ý anh ta là gì, cúi gằm mặt đáp:

– Hình như anh nhầm tôi với ai rồi, tôi không quen anh.

– Nếu cô quên tôi có nên nhắc lại cho cô nhớ không?

– Tôi… thật sự không hiểu ý anh là gì?

Nói đến đây tôi thấy khoé môi anh ta cong lên đầy khinh miệt, thế nhưng rất nhanh chóng anh ta trở lại vẻ bình thản nói tiếp:

– Tôi cũng không muốn lòng vòng nhiều, thực sự tôi không có nhiều thời gian để ngồi nói chuyện phiếm nên tôi nói thẳng luôn. Cô trả lại con cho tôi, ra giá đi.

“Trả lại con cho tôi”, năm chữ phát ra từ miệng anh ta khiến tôi như rơi thẳng xuống vực thẳm mà không có chút báo trước. Đầu tôi như có ai giáng thẳng búa vào đau nhức vội mở cửa xe chạy ra ngoài. Thế nhưng mới đi được hai bước đã bị Thành tóm lại, anh ta nhìn tôi hằn học nói:

– Cô định đi đâu? Chúng ta còn chưa nói xong chuyện.

Cổ họng tôi khô khốc, đến thở cũng khó khăn nhưng vẫn cố gắng đáp:

– Tôi thực sự không hiểu anh nói gì? Tự dưng đang yên đang lành, tôi còn chẳng biết anh là ai sao lại đến tìm tôi đòi con?

Thành nhìn tôi, đôi mắt đen láy xoáy thẳng vào khiến tôi không dám đối diện. Anh ta nghiến chặt răng rút hai tập giấy trong người ra rít lên:

– Cô đừng tưởng tôi không biết mặt cô thì không biết cô là ai? Cô nghĩ chỉ vì không biết mặt cô mà tôi không điều tra ra được hay sao? Hai bản hợp đồng đều là Nguyễn Thu Uyên kí, cô có cần tôi đọc cho cô cả số chứng minh nhân dân, cả họ tên em gái cô và người mẹ đã mất của cô ra không? Cô cũng nên nhớ tôi không biết mặt cô nhưng bố mẹ tôi đều biết. Chẳng phải giao dịch năm ấy cô cùng mẹ tôi kí sao? Cô Uyên! Tôi không muốn sau bao nhiêu năm gặp lại chúng ta phải căng thẳng với nhau thế này nên tôi mong cô thoả hiệp nói chuyện tử tế với tôi.

Lúc này tôi bỗng thấy mình chới với giữa dòng nước, có cố nói dối cũng không thể tìm được lý do nữa rồi. Hai bản hợp đồng cùng bức ảnh thẻ của tôi năm nào. Tôi bỗng không giữ được bình tĩnh, gào lên:

– Anh buông tôi ra, buông tôi ra. Chuyện năm đó đã kết thúc rồi, anh tìm tôi làm gì nữa? Tôi đã giao con cho nhà anh rồi còn gì, anh còn muốn gì?

– Còn một đứa nữa!

Tôi ngước mắt nhìn lên, dẫu đã biết không vô duyên vô cớ anh ta tìm đến tôi nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp chuẩn bị chút tinh thần nào. Thành khẽ buông tay tôi ra, mấy ngón tay thon dài gõ gõ nhẹ vào xe, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn vàng có gắn mặt đá. Giọng anh ta có chút dịu lại:

– Bản hợp đồng đó cũng ghi rất rõ dù cô sinh một, sinh đôi hay sinh ba đều phải giao lại con cho tôi. Tôi cũng không biết mục đích gì cô giữ lại một đứa bé nhưng giờ thì đến lúc cô trả lại nó cho gia đình tôi rồi. Cô cứ nói ra điều kiện của mình, tôi sẽ đáp ứng.

Gió thốc từng cơn lạnh qua người tôi, từng lời nói của Thành giống như nước sôi tạt thẳng vào người, bóc đi từng lớp da lớp thịt của tôi đau nhói. Tôi gần như không trụ nổi nữa giọng nghẹn đi:

– Anh điên rồi không có đứa bé nào cả, tôi không giữ đứa bé nào cả.

– Đến giờ phút này cô vẫn chối? Bản xét nghiệm ADN của tôi và nó trùng khớp 99,9%. Cô còn chối nữa hay sao?

Tôi nhìn vào tờ giấy bay phấp phới trước mặt, mấy chữ có quan hệ huyết thống được in đỏ rõ mồn một.

– Cô nghĩ tại sao tôi lại cho con trai tôi đến trường này để học? Tất nhiên ngoài việc nó không thích học trường quốc tế ra còn một lý do nữa là tôi biết ở trường này còn có một đứa con trai khác của tôi bị cô giữ lại. Chứ trường tiểu học ở gần nhà tôi rất nhiều, điều kiện tốt hơn tại sao tôi lại phải cho nó đến đây? Chị Hoa đã nói hết với tôi rồi nên tôi rất hi vọng cô sẽ hợp tác để thoả thuận. Dù sao cô cũng nuôi dưỡng con trai tôi tôi cũng không muốn ép cô.

– Anh nói cái gì cơ?

– Công ty chồng chị ra đứng ở bờ vực phá sản, vì để kêu gọi đầu tư từ công ty tôi chị ta đã chấp nhận tiết lộ thông tin. Cô cũng đừng cố chấp, con là con của tôi, cô chỉ là người đẻ thuê không có quyền gì để giữ lại nó như vậy. Cả mấy tháng nay tôi điều tra cả rồi, tôi là người làm ăn, không có bằng chứng cô nghĩ tôi dám đến đây tìm cô như vậy sao?

Tôi nghe xong tai ù cả đi, không kìm được ngồi sụp xuống đất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc đời mình khốn nạn đến thế này. Tôi bị bán đứng bởi người mà tôi tin tưởng nhất. Không còn một lý do gì để tôi có thể phủ nhận nữa rồi, bản hợp đồng đẻ thuê, bản hợp đồng đền bù, cả tờ giấy xét nghiệm kia cộng thêm lời nói của chị Hoa. Dù cho tôi có trăm cái miệng cũng không thể cãi. Thành cúi xuống, hai tay đút vào túi rồi nói:

– Cô muốn gì tôi sẽ đáp ứng? Bao nhiêu tiền cũng được. Cô nói đi.

Tôi nghe xong bật khóc tức tưởi gào lên:

– Tôi không muốn gì, tôi chỉ muốn con tôi thôi.

– Cô Uyên! Nó vốn dĩ không phải con cô…

– Tại sao nó không phải con tôi? Tôi sinh nó ra tại sao không phải con tôi.

– Cô sinh nó ra, dù cho nó có là huyết thống của cô nó vẫn không phải là con cô. Cô nên nhớ kể từ lúc cô kí vào bản hợp đồng ấy là cô chỉ được phép coi nó là một thứ giao dịch để đổi lấy tiền.

Lời Thành nói là đúng, năm ấy là tôi đã tự tay kí vào bản hợp đồng đẻ thuê, việc tôi mang song sinh và giữ lại Bin gia đình anh ta không biết. Dù tôi biết tôi làm thế là sai rồi, sai thật rồi nhưng tôi không còn đủ lí trí mà phân biệt đúng sai nữa. Bây giờ tôi chỉ cần Bin, tôi chỉ cần con tôi thôi. Sai cũng được, tôi nhất định sẽ không để ai mang nó đi. Tôi đứng lên, nhìn Thành không đáp mà xoay người bước đi, anh ta thấy vậy liền kéo mạnh tôi lại, đôi tay thô bạo bóp lên vai tôi gào lên:

– Cô đừng để tôi phải dùng hành động mạnh. Khi tôi còn đang nói chuyện nhẹ nhàng tốt nhất cô nên tự nguyện giao lại thằng bé cho tôi.

Tôi hất mạnh tay anh ta ra đáp:

– Tôi không để các người mang nó đi đâu đâu.

– Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ và chuẩn bị, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!

Nói rồi không đợi tôi đáp Thành đã lên xe rồi đóng sập cửa. Tôi đứng nhìn theo, chiếc xe chầm chậm lăn bánh sau đó tiến thẳng về phía trước. Khi xe vừa đi khuất tôi vội lấy điện thoại gọi cho chị Hoa, đầu dây bên kia rất lâu mới nghe máy. Tôi không thèm đứng dậy, run run hỏi:

– Chị Hoa, chị đã nói gì với Thành?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau mới đáp:

– Uyên chị xin lỗi.

Tôi không kìm chế nổi gào lên:

– Tại sao chị lại bán đứng em? Chị thề với em sẽ giữ bí mật này cơ mà?

– Chị… chị thật sự không còn cách nào khác.

– Đồ khốn nạn, sao chị có thể làm thế với tôi? Chị có biết thằng Bin quan trọng thế nào với tôi không hả?

– Uyên, em bình tĩnh đi

– Chị bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây?

– Dù sao thì năm đó chị và em cũng sai, em cũng không có quyền giữ lại thằng bé. Giờ người ta có đến đòi con là lẽ đương nhiên, em xem người ta điều kiện tốt như vậy nuôi con của em, em lại được một khoản lẽ ra phải nên vui chứ.

– Sao chị có thể nói ra những lời như vậy? Hả? Nếu là con của chị chị có tàn nhẫn được vậy không?

– Chị đang rất mệt, chị không muốn nói chuyện với em thế nhé

Nói xong chị Hoa vội tắt máy, tôi cũng như người mất hồn thờ thẫn nhìn về phía trước. Phải mất một lúc rất lâu tôi mới đứng được dậy đi về phía trạm xe bus. Hoá ra Thành đã điều tra tôi từ lâu, chỉ có tôi là không hay biết gì. Về đến trường cũng là lúc vào giờ học, tôi đã rất cố gắng mà không thể nào tập trung được đành nhờ đồng nghiệp trông lớp hộ rồi vào nhà vệ sinh ngồi. Suốt sáu năm nay tôi đã từng nghĩ đến điều này, tôi đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó gia đình họ phát hiện ra Bin sẽ đến đòi lại nhưng lại không ngờ nó nhanh đến thế. Trước kia tôi từng nghĩ đó là con cháu của họ, có đòi lại tôi cũng phải trả nhưng giờ đây tôi lại không làm được nổi. Tôi cứ ngồi trong đó, đóng sập cửa lại nước mắt chảy dài. Cuộc đời tôi là những chuỗi ngày đẫm nước mắt, hạnh phúc cũng chưa một lần trọn vẹn.

Năm tôi mười tuổi bố tôi mất trong một vụ sập công trình, mẹ tôi sống vậy tần tảo nuôi hai chị em tôi. Tám năm sau mẹ ngã bệnh, đến khi vào viện mới phát hiện mẹ đã bị ung thư giai đoạn cuối. Tôi còn nhớ lúc trước khi mẹ tôi vào viện, lúc ấy bà cũng thi thoảng ốm đau, không biết mụ An ngọt nhạt thế nào mẹ tôi đã sang tên nhà lại cho mụ ta. Vì đây là đất của ông bà ngoại để lại, một phần khi ấy vợ chồng mụ ta cũng vừa bị phá sản cửa hàng bánh ngọt nên mẹ tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà đưa cho mụ ta với hi vọng nếu nhỡ có mệnh hệ gì mụ ta sẽ chăm sóc chị em tôi. Vậy mà lúc mẹ tôi phát hiện ung thư, chỉ còn cách duy nhất là cấy ghép tế bào gốc cần một khoản tiền lớn mụ ta lại nói sổ đổ đã mang đi cầm cố. Mặc dù những năm ấy đất ngoại thành rất rẻ có bán cũng không đủ chi phí để chữa trị bệnh cho mẹ nhưng việc mụ ta mang sổ đi cắm thật sự rất khó chấp nhận. Mẹ tôi nằm trên giường bệnh sức khoẻ mỗi ngày một yếu, cái Quyên lại nhỏ, họ hàng hai bên đều không còn ai để trông cậy vào cuối cùng tôi đành chấp nhận đẻ thuê để lấy tiền cho mẹ theo lời môi giới trên mạng. Việc này tôi không dám nói với mẹ, chỉ có tôi biết đến sau này đẻ xong mụ An cũng biết.

Tôi gặp mẹ Thành vào một buổi chiều tại một căn nhà nhỏ mà người môi giới giới thiệu, nghe bà nói Thành và vợ đã lấy nhau vài năm nhưng không có con. Vợ anh ta bị vô sinh đã cắt tử ©υиɠ lẫn buồng trứng không còn khả năng sinh con. Gia đình bà chỉ có duy nhất Thành là con trai một, nhất định phải có một đứa cháu dù trai hay gái đều được. Những năm ấy thụ tinh ống nghiệm vẫn còn chưa được biết đến nhiều, vả lại gia đình Thành vẫn mong muốn có cháu tự nhiên hơn là tiêm truyền, kích trứng rồi tạo phôi trong ống nghiệm. Chi phí cho ca cấy ghép tế bào gốc của mẹ tôi khoảng sáu trăm triệu chưa kể thuốc men, xạ trị trước khi cấy, tiền tôi đẻ thuê cho gia đình Thành là một tỷ. Người ta thường nói khi đường cùng thì không có lựa chọn, lúc ấy ngoài việc đồng ý tôi thực sự không còn cách gì để cứu mẹ. Tôi đồng ý với thoả thuận của gia đình Thành, bản hợp đồng đẻ thuê và bản hợp đồng đền bù tiền tôi đều kí. Gia đình anh ta là gia đình làm ăn nên hai bản hợp đồng đều ghi rất rõ từng khoản từng mục. Vì đẻ thuê chưa được cho phép tại Việt Nam nên họ còn cẩn thận làm cả bản hợp đồng đền bù tiền. Tôi được đưa đến viện làm các xét nghiệm công thức máu lẫn nội tiết rồi mới thực hiện.

Lần đầu tiên tôi gặp Thành vẫn ở căn nhà nhỏ ấy… đó là vào một buổi tối đêm không có chút ánh sáng đến ngay cả một ngọn nến cũng không với lý do để cả hai không thấy mặt nhau. Tôi còn nhớ như in tôi được dẫn đến trước, ngồi thu lu trên chiếc giường ở căn phòng tối đen như mực. Mười tám tuổi bán thân cho một người lạ, mười tám tuổi còn chưa trải hết vị đời đã chuẩn bị sinh con, tôi cứ ngồi một góc khóc thút thít. Khoảng ba mươi phút sau Thành được đưa đến, tôi không biết anh ta dáng dấp thế nào, trong bóng tối anh ta đi về phía tôi, ban đầu tôi còn nghĩ như những cô gái đẻ thuê khác trong phim, gã đàn ông kia sẽ lao vào hùng hục làʍ t̠ìиɦ thế nhưng không! Thành ngồi ở mép giường dịu dàng hỏi:

– Lần đầu của cô đúng không? Đừng sợ, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Nghe Thành nói xong tự dưng tôi lại ngừng khóc, ngồi thu mình lại. Thành tiến lại gần tôi, đôi tay khua khua trong bóng tối đến khi chạm được vào lớp váy voan mỏng trên người tôi khẽ đẩy tôi xuống dưới. Lần đầu tiên của tôi là với Thành, nhưng không phải là tình yêu mà đơn giản chỉ là cuộc giao dịch mua bán. Đêm ấy dù cho anh ta đã hết sức nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn đau đớn vô cùng. Những cái thúc vào cơ thể khiến tôi giống như chết điếng. Thế nhưng tôi không dám khóc to, chỉ có nước mắt chảy dọc thái dương. Khi xong việc Thành bỗng chạm tay lên khoé mắt tôi, trong một giây lát tôi thấy anh hơi khựng lại, đôi bàn tay ấm áp lau đi rồi cả hai cứ ngồi lặng lẽ với nhau như vậy. Tôi với Thành làʍ t̠ìиɦ với nhau như vậy khoảng một tuần, lần thứ hai, thứ ba tôi đã bớt đau đớn hơn so với những lần đầu, đến ngày cuối cùng làʍ t̠ìиɦ Thành không về luôn mà nán lại rất lâu. Anh ta nằm bên cạnh tôi, không ôm ấp, không vỗ về chỉ nằm đó nhìn lên trần nhà khiến tôi thấy giống như một cặp tình nhân chuẩn bị chia xa. Thế nhưng ý nghĩ đó mới xoẹt qua tôi đã vội gạt đi, anh đã có vợ, tôi lại chỉ là công cụ thay vợ anh ta sinh một đứa con, dù cho có ảo mộng cũng không được phép nghĩ như vậy. Chỉ là khi ấy tôi còn quá trẻ, lại cùng một người đàn ông bên nhau suốt bảy đêm nên nảy sinh ra thứ tình cảm hão huyền ấy.

Khi còn đang suy nghĩ miên man bên ngoài bất chợt có tiếng nước chảy, dòng kí ức cũng đột nhiên vụt mất. Tôi bật dậy, gương mặt vẫn ướt đẫm vội lau đi đứng một lúc mới bước ra. Khi vừa ra đến nơi tôi thấy cái Tâm cũng đang dặm lại son. Lúc này nhìn trong gương tôi mới thấy mặt mình dính đầy bụi, lấm lem, ướŧ áŧ. Cái Tâm hơi ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:

– Chị Uyên, chị… khóc đấy à?

Tôi nghe xong bước lên xối nước vào mặt đáp lại:

– Không

– Mắt chị đỏ hoe cả lên, hình như dạo này chị có chuyện gì hả? Em thấy tâm trạng chị cứ sao sao ý

– Không sao đâu, tại chị đang ốm thôi, mà không dạy à?

– Hôm nay lớp em học một tiết là nghỉ rồi, giờ em đi về đây. Chị cũng nghỉ ngơi đi

– Ừ chị biết rồi

Cái Tâm nói xong thì đi khuất, tôi cũng bước ra ngoài định bụng đón Bin về luôn. Thế nhưng khi xuống phòng giám hiệu không thấy Bin đây, trên lớp cũng không thấy liền chạy ra khu để xe gọi cái Tâm rồi hỏi:

– Bin nhà chị đâu Tâm?

Tâm nhìn tôi đáp lại:

– Nãy em bảo xuống phòng giám hiệu mà, chị không thấy à?

– Không thấy.

– Chết dở

Cái Tâm vừa nói vừa cùng tôi chạy dọc sân trường tìm, có điều tìm mãi cũng không thấy con đâu. Tôi vừa lo, vừa sợ, hỏi mấy đồng nghiệp khác cũng không thấy. Đến khi tôi và Tâm chạy ra cổng trường gặp một phụ huynh khác cũng đang chuẩn bị phóng xe đi. Cái Tâm thấy vậy liền gọi lại:

– Mẹ Gia Bảo, cho em hỏi chút được không?

– Có chuyện gì vậy cô giáo?

– Gia Bảo, nãy em có thấy bạn Nhật Anh đâu không?

Bảo là học sinh cùng lớp với Bin, thằng bé nhìn tôi rồi lại nhìn cái Tâm đáp:

– Bạn Nhật Anh với bạn Trung Quân được bố bạn Quân đón đi rồi cô ạ.

***

Lời tác giả: Hôm nay thứ sáu rồi, mai lại cuối tuần như thường lệ tớ nghỉ thứ bảy, chủ nhật hẹn mọi người thứ hai.

———