Không biết tôi đã chạy bao lâu chỉ đến khi thấm mệt mới dừng lại. Cu Bin nhìn tôi lo lắng hỏi:
– Mẹ ơi sao thế hả mẹ?
– Không sao, không sao đâu con.
– Vậy sao mẹ lại ôm con chạy đi? Mẹ sợ muộn xe bus hả mẹ?
Nghe mấy lời quan tâm của con tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, cũng may phía sau không có một ai đuổi theo chỉ có những tiếng xe cộ inh ỏi. Tôi và Bin đã đến trạm xe bus kế tiếp, hoá ra đã chạy được một đoạn đường dài đến vậy. Lên xe tôi cứ ôm con vào lòng, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi bủa vây lấy tôi mà không có lời giải đáp. Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh đã nhìn thấy Bin hay chưa? Anh đến đây làm gì? Để đầu tư cho ngôi trường này hay có việc gì? Nghĩ mãi mà tôi không thể có đáp án cho mình, đột nhiên tôi nhớ đến lời Bin hôm trước và lời của cái Tâm tự dưng người cũng run lên. Chẳng lẽ… chẳng lẽ thằng bé cũng học ở trường này sao? Không thể nào, một gia đình trâm anh thế phiệt như vậy tôi chưa từng nghĩ nó sẽ học ở đây. Tôi cố nuốt nước bọt cúi xuống hỏi Bin:
– Bin, hôm trước con kể có bạn nào lớp con mới chuyển đến nhỉ? Bạn mà giống con đó.
– À là bạn Hà Trung Quân mẹ ạ.
Ba chữ “Hà Trung Quân” như xoáy sâu vào tai tôi. Người đàn ông ấy là Hà Trung Thành, lúc này tôi cũng đã không còn cần đoán già đoán non thêm nữa. Chỉ có điều chưa bao giờ tôi nghĩ đến tình huống này, chưa bao giờ nghĩ việc gặp lại thằng bé ở đây. Sáu năm rồi, Hà Nội nhỏ bé thế tôi chưa từng biết nó ở đâu, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ngay tại chính ngôi trường tôi đang dạy. Tôi không dám bật khóc, cả đoạn đường trên xe về nhà người thẫn thờ không nghĩ nổi được gì. Trên đời này có những chuyện dù cho có xảy ra bao nhiêu năm tôi cũng chẳng quên được. Trong lòng tôi ngoài chua xót, cay đắng còn có những nỗi bất an mơ hồ.
Buổi tối tôi gọi điện cho Vũ, Vũ là phụ huynh của bé Thiên, cô bé mà chị Châu nhờ tôi gia sư thay để chị nghỉ đẻ nói về việc sẽ để cho cái Quyên thay tôi đến dạy học cho Thiên. Thực ra vốn dĩ tôi định đi dạy kín cả tuần nhưng lại không kham nổi. Vả lại cứ để Bin ở nhà tôi gần như không có thời gian dạy thằng bé học, cũng không có thời gian bên con. Ban đầu cứ nghĩ Vũ sẽ từ chối nhưng anh đồng ý ngay lập tức khi biết cái Quyên là sinh viên giỏi của trường đại học giáo dục. Như tôi ôm đồm quá nhiều việc, dạy quá nhiều học sinh thú thực tôi cũng không thể quan tâm sát sao con bé Thiên được nhiều. Cái Quyên đề nghị đi dạy thay cho tôi mấy lần rồi, ban đầu tôi không muốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại một tuần nó chỉ dạy có hai buổi tối chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của nó. Thêm nữa để cho Quyên đi dạy cũng là một phần giúp con bé trở nên dạn dĩ, có kinh nghiệm hơn.
Hoàn cảnh của con bé Thiên cũng rất đáng thương, gia đình Vũ giàu có, anh ta làm giám đốc một công ty hạng trung, có điều vợ anh ta khi sinh Thiên bị băng huyết nên mất. Con bé cũng vì thế mà trở nên cô đơn, thu mình vào rất nhiều, Vũ lại quá bận rộn, mấy lần tôi đến dạy anh ta ít khi ở nhà đều bận tiếp khách cả. Thế nên trước khi để Quyên đi dạy tôi có dặn dò Quyên ngoài việc dạy kiến thức thì hỏi han, quan tâm Thiên nhiều một chút để con bé có thể bớt cô đơn. Cái Quyên hiền lành, từ nhỏ đã phải chăm Bin cùng tôi, lại rất yêu trẻ con nên tôi cũng yên tâm ở nó.
Ăn cơm xong Quyên đi dạy, tôi rửa bát tắm táp cho Bin xong thì mở sách dạy con học rồi ôm con đi ngủ. Cả một ngày mệt nhọc lúc này tôi mới có chút thời gian riêng tư cho mình. Dưới ánh đèn vàng tôi cứ ngắm nhìn con mãi không rời. Nỗi sợ hãi mơ hồ kia lại quay trở lại, tôi không kìm được ôm chặt con vào lòng. Thằng bé đang ngủ bỗng cựa mình nhăn mặt nói:
– Mẹ, mẹ ôm con chặt quá, con khó thở.
Nghe Bin nói vậy tôi mới khẽ nới lỏng vòng tay, tôi sợ lắm, tôi sợ sẽ không còn thấy Bin nằm gọn ghẽ trong mình như bây giờ. Trời bên ngoài rất tối, chỉ có ánh sáng từ đèn đường chiếu vào. Dù cho tôi cố tự trấn an mình rằng anh chưa nhìn thấy mẹ con tôi đâu nhưng sao vẫn không xua đi nổi cảm giác sợ hãi này. Từng kí ức của sáu năm trước như cuốn phim chầm chậm tua lại, có những thứ đã phai nhạt, nhưng có những thứ vẫn hiện rõ mồn một. Tôi cứ nằm mãi mà chẳng ngủ nổi, đến khi cái Quyên đi dạy về mắt vẫn thao láo nhìn ra ngoài. Mãi đến tận đêm khuya tôi mới có thể thϊếp đi, không biết trong giấc mơ tôi đã mơ những gì chỉ thấy khi tỉnh dậy gối cũng ướt đẫm, hai bên thái dương còn vương những giọt nước mắt nóng hổi.
Sáng hôm sau tôi lái xe máy chở hai mẹ con đến trường. Cả một đêm không ngủ tôi cũng mệt nhoài người. Dù cho tôi vẫn còn sợ nhưng tôi biết lúc này có sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì, căn bản tôi chưa thể tìm ra được cách trốn tránh thực tại này. Giờ đến việc tồn tại qua ngày còn khó khăn, từng đồng tiền kiếm được còn phải tiết kiệm hết sức chứ đừng nói rằng chuyển đi đâu đó. Khi đưa Bin vào lớp tôi lướt một vòng quanh đó nhưng chưa thể tìm được gương mặt quen thuộc giống thằng Bin liền cúi xuống hỏi con:
– Bạn Hà Trung Quân chưa đi học à con?
Bin nhìn tôi lắc đầu đáp:
– Dạ vâng, bạn ấy hay đi học muộn lắm.
Thấy Bin nói vậy tôi cũng không ở lại nữa mà trở về phòng giám hiệu. Tự dưng tôi lại thấy lo lo, hôm qua hình như có chuyện gì xảy ra thì phải. Vì vội bế Bin chạy trốn nên tôi không để ý rõ, chỉ nhớ vẻ mặt hốt hoảng của cái Tâm với người lái xe trung niên. Khi xuống phòng giám hiệu tôi thấy Tâm đang ngồi chơi điện thoại liền hỏi:
– Tâm, hôm qua học sinh của em có chuyện gì à?
Cái Tâm ngước mắt nhìn tôi đáp lại:
– À, cái thằng bé mà em bảo giống Bin nhà chị ý, hôm qua hết giờ học em tưởng có người đến đón nên không để ý. Lúc sau bố nó đến bảo chưa ai đón cả, gọi cho cả mẹ nó với ông bà nội đều không thấy nó đâu…
Tôi nghe xong không kìm nổi cảm xúc hơi gắt lên:
– Trời ơi, sao em vô ý thế? Học sinh lớp một còn nhỏ phải để ý sát sao chút chứ? Rồi thằng bé đi đâu? Đã tìm được nó chưa?
– Tìm mãi ở trường không thấy nó đâu, em lo gần chết. Cả em với bố nó đi tìm khắp nơi đều không thấy, tại bình thường bố nó đón sớm mỗi hôm qua đón muộn thế ấy chứ. Em chạy hết mấy ngõ gần trường, mãi đến tối mới tìm thấy nó đang ngồi chơi ở khu vui chơi trẻ em.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cái Tâm nhìn tôi hỏi lại:
– Mà sao chị lại có vẻ quan tâm đến nó thế?
Tôi hơi chột dạ đáp lại:
– À tại thấy bảo nó giống thằng Bin nên chị để ý chút thôi
– Vâng! Mà thằng bé này nghịch lắm, sáng hôm nào cũng đi học muộn, bài tập thì không làm, chẳng hiểu sao chiều qua trốn vào khu vui chơi được luôn. Mà lạ nhé, nó không sợ gì hay sao ý chị, khu vui chơi giờ đó tối mịt đóng cửa mà nó bám dưới gốc cây đứng một mình ở đó. Nhà nó giàu lắm, bố nó cũng rất thành đạt vậy mà sao nó lại nghịch ngợm thế nhỉ?
Nghe cái Tâm nói tim tôi nhói lên, nghĩ đến việc thằng bé một mình ở gốc cây đã thấy tội nghiệp vô cùng. Tôi cố che giấu cảm xúc nén tiếng thở dài vào trong để lên lớp. Đến trưa dạy xong tôi cứ ngồi thẫn thờ ở bục giảng, nửa muốn sang lớp Bin, nửa lại không đủ can đảm để đi. Thế nhưng cuối cùng đôi chân tôi cũng đứng dậy lê từng bước đi về phía cuối hành lang. Khi vừa đi đến cửa lớp một thân hình nhỏ bé cũng chạy vụt ra va vào tôi. Khi tôi vừa cúi xuống chợt sững sờ cả người. Gương mặt này… thực sự rất giống Bin, trên cổ áo còn nguyên thẻ học sinh in dòng chữ Hà Trung Quân. Thằng bé ngước đôi mắt lên nhìn tôi lắp bắp:
– Con xin lỗi cô.
Nghe nó nói đến đây không hiểu sao người tôi cũng như lặng đi. Có ai đó hình như đang xiên vào tim những vết dao đau nhói. Tuy rằng nó rất giống Bin, nhưng nhìn kĩ một chút lại thấy không quá giống. Bin có đôi mắt đen láy giống bố, còn nó lại có đôi mắt nâu giống tôi. Hôm qua khi nghe kể về nó tôi không khóc, trái tim rất đau nhưng lại vẫn ráo hoảnh, vậy mà lúc này gặp nó ở đây bằng da bằng thịt tôi gần như không kiểm soát nổi cảm xúc. Một giọt nước mắt nóng hổi bỗng lăn dài xuống miệng đắt ngắt. Thằng bé thấy vậy hơi lùi lại sợ sệt nói:
– Con… con không cố ý, con xin lỗi cô.
Đôi mắt trầm buồn của nó nhìn tôi đầy áy náy, tôi không còn kìm chế nổi lao thẳng vào nhà vệ sinh bật khóc tức tưởi. Những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy dài xuống nền nhà lạnh lẽo. Tôi ôm lấy l*иg ngực đang quặn lên, không thể nào giữ nổi bình tĩnh khóc nấc lên thành tiếng. Con của tôi… tôi đã nhớ nó biết bao nhiêu. Ban nãy tôi còn ngỡ mình có thể ôm nó vào lòng vậy mà cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn, đến một câu đáp lại cũng không trả lời nổi. Nghĩ đến việc hôm qua nó bám ở gốc cây một mình tôi càng nghẹn lại vì thương con. Giá mà tôi có thể ôm lấy nó như ôm lấy Bin, giá mà tôi có thể vuốt ve mái tóc con, có thể vỗ về hai tiếng “mẹ đây” thì tốt biết bao. Nhưng vĩnh viễn tôi không bao giờ có tư cách mà làm như vậy. Tiếng chị Hoa bỗng văng vẳng bên tai tôi:
– Uyên, em chọn đi mau lên, không còn thời gian đâu, em muốn đứa nào ở lại với em, nhanh lên.
Con người độc ác nhất trên đời chính là tôi, việc tàn nhẫn nhất tôi làm chính là lựa chọn một trong hai đứa bé tôi dứt ruột đẻ ra. Tôi cứ khóc khóc đến mức không thể khóc nổi nữa mới đứng dậy. Bên ngoài có tiếng cạch cửa, tôi vội lau nước mắt xịt chút nước lên rửa mặt. Thế nhưng có như vậy vẫn không che nổi đôi mắt đang sưng húp. Có điều giờ tôi phải trở lại lớp cuối cùng đành bước ra. Khi vừa ra ngoài cũng thấy tiếng cái Tâm cất lên:
– Chị Uyên đấy à? Đi vệ sinh gì mà lâu thế?
Tôi không đáp lại nó đi thẳng ra ngoài, khi đi qua lớp Bin tôi đưa mắt nhìn vào trong. Bin ngủ ngoan lành, thế nhưng Quân lại không. Thằng bé ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trầm buồn nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Vừa thấy tôi nó liền vội nằm xuống không nhúc nhích. Tôi không dám nhìn lâu, lướt vội về lớp.
Đến chiều khi Bin tan học tôi gọi con vào phòng giám hiệu ngồi cùng. Tôi muốn đợi tất cả học sinh về trước mới dám về, thực sự rất sợ phải gặp lại người ấy lần nữa. Khi hai mẹ con tôi đang ngồi cũng thấy Quân đi qua, thằng bé đeo chiếc balo to sụ chậm rãi tiến về phía trước. Cứ mỗi lần thấy nó tôi gần như không kiểm soát nổi cảm xúc, sống mũi lại cay xè. Thằng bé đi qua chợt dừng lại rồi đi vào phòng giám hiệu nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hơi giật mình thì thấy thằng bé đã cúi đầu nói nhỏ:
– Con xin lỗi vì trưa nay đã va vào cô.
Chuyện này đối với một đứa bé lẽ ra phải mau quên rồi chứ? Cái Tâm chẳng nói thằng bé rất nghịch ngợm sao? Vậy mà lúc này tôi chỉ thấy thằng bé đầy những cô đơn và thừa sự lễ phép. Nghe nói vậy tôi lại không kìm chế nổi cảm xúc nước mắt chảy ra cố gắng mãi mới đáp lại:
– Không sao đâu… cô… cô không sao mà.
Thằng bé gật đầu nhìn cái bánh mì trên tay Bin thèm thuồng. Thấy vậy tôi liền hỏi:
– Con đói à? Có muốn ăn không?
Cứ ngỡ nó sẽ đồng ý, không ngờ lại lắc đầu đáp:
– Bố mẹ con không cho con ăn những đồ này, con chào cô, bố con đang chờ bên ngoài rồi.
Nói xong thằng bé cũng mau chóng đi ra cổng trường. Đợi thằng bé đi một lúc tôi và Bin cũng mới về. Trên xe tôi vừa đi vừa hỏi Bin:
– Bạn Quân lớp con nghịch lắm hả?
– Dạ vâng, nghịch lắm mẹ, toàn làm việc riêng trong lớp thôi, suốt ngày gấp máy bay ném lên trên, cô giáo nói không nghe.
– Mẹ thấy bạn ấy ngoan và lễ phép mà, còn chào mẹ nữa
– Đấy là tại mẹ chưa dạy lớp con thôi, bạn ấy vẫn chào cô giáo, đi thưa về gửi nhưng mà vẫn nghịch, hay nói chuyện riêng, không tập trung học, giờ ra chơi còn hay trốn đi cô giáo phải tìm nữa.
Tôi nghe xong khẽ thở dài, sao thằng bé lại như vậy nhỉ?
Buổi tối ăn cơm xong tôi phải đi dạy đến chín rưỡi mới về. Khi về nhà Quyên và Bin đã ngủ say. Tôi leo lên giường ngồi nhìn lên bầu trời. Trưa nay đã khóc một trận, tối tôi cứ nghĩ sẽ dần quen với thực tại nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn chảy ra. Nhớ lại đôi mắt nâu của Quân tôi gần như không kìm nổi để mặc nước mắt rơi. Bên cạnh chợt có tiếng cái Quyên cất lên:
– Chị Uyên, chị khóc đấy à? Có chuyện gì vậy chị?
Tôi đưa tay quệt nước mắt đáp lại:
– Chị gặp lại thằng bé rồi.
Cái Quyên nghe xong bật dậy lắp bắp hỏi lại:
– Thằng bé, thằng bé nào cơ?
– Anh trai của Bin.
Cái Quyên nghe xong cũng khựng lại rồi với lấy tay tôi hỏi tiếp:
– Sao chị lại gặp lại nó? Chuyện là thế nào?
Tôi đưa tay lên l*иg ngực đi thẳng ra ngoài ban công, cái Quyên cũng đi theo. Trên bầu trời những ngôi sao lấp lánh đang chiếu xuống, tôi không còn giấu cảm xúc mà bật khóc nghẹn ngào kể lại mọi chuyện. Khi nghe xong cái Quyên cũng khóc, một lúc sau nó mới nói:
– Vậy chị định thế nào với nó?
– Thế nào được nữa? Nó có do chị sinh ra thì cũng không phải là con chị, chị đâu có thể có ý nghĩ gì xa hơn được? Tất cả là do chị lựa chọn mà. Nhưng chị đang tính xin chuyển trường, đưa Bin đi chỗ khác. Chị sợ lắm, sợ đến Bin cũng không giữ được.
– Chị định đi đâu? Giờ giáo viên hợp đồng đang thừa em sợ nếu xin đi thì không có chỗ nào nhận. Mà giờ mọi giấy tờ của Bin và chị đều ở đây, chị định đi đâu?
– Chị cũng không biết, giờ chị rối lắm, chị thật sự không biết phải đi đâu. Chị định đi một nơi xa hẳn nhưng chưa tìm được. Chắc phải đi sớm thôi, nếu nhà người ta phát hiện ra chị sẽ mất cả Bin.
Cái Quyên im lặng nhìn tôi, tôi ngửa mặt lên trời để nước mắt đừng rơi xuống miệng.
– Quyên, chị là người mẹ tồi tệ… hôm nay thấy thằng bé… chị… chị mới biết chị ác và tàn nhẫn cỡ nào
Nói đên đây tôi lại bật khóc tức tưởi, cái Quyên ôm lấy tôi an ủi:
– Chị đừng trách mình, chị đâu có lựa chọn nào khác. Là do em còn nhỏ không giúp gì được cho chị, chị đừng trách mình nữa em đau lòng lắm. Mẹ ở trên kia thấy chị thế này mẹ sẽ không thanh thản được đâu.
Tôi bặm môi, giục cái Quyên vào ngủ rồi ngồi lên chiếc ghế ngoài ban công. Cả đêm sương ướt lạnh, tôi không cảm nhận được gì chỉ thấy đau, đau đến mức tê liệt cả cảm giác lạnh lẽo này.
Sáng hôm sau tôi đưa Bin đi học từ rất sớm, vừa đi tôi lại không kìm được mà hỏi:
– Bạn Quân chuyển đến lớp con lâu chưa nhỉ?
– Bạn ấy chuyển cũng lâu lâu rồi, con không nhớ
Lâu rồi mà tôi chẳng hay biết gì, dạy cùng trường, vậy mà đến hôm qua mới biết đến sự tồn tại của con. Bin lại nói tiếp:
– Bố bạn ấy cao cực mẹ ạ.
– Sao con biết bố bạn ấy?
– Mấy lần bố bạn ấy đến đón bạn ấy mà. Lần nào đến cũng gặp con, còn cho con kẹo nữa mà con không dám nhận.
Tôi nghe xong chợt thấy chột dạ, bỗng dưng nỗi sợ hãi mơ hồ càng lúc càng lớn. Quân chuyển đến lớp Bin một thời gian rồi tôi mới biết, liệu có khi nào… lúc này tôi không dám nghĩ nữa vội phi xe đến trường. Khi vừa thấy cái Tâm liền hỏi:
– Học sinh Hà Trung Quân chuyển đến lớp em lâu chưa?
– Khoảng hơn một tháng rồi chị
Hơn một tháng, thời gian đó tôi vẫn ở nhà mụ An, đó là khoảng thời gian bận rộn trách sao tôi không để ý mấy lời Bin kể.
– Anh ta có biết Bin nhà chị không?
– Biết chứ, cái hôm thằng Quân trốn ra khu vui chơi, lúc đi tìm anh ấy hỏi về Bin suốt. Chắc tại thấy giống nhau nên hỏi, mà chị thấy Quân chưa? Giống Bin thật chị nhỉ, anh ấy bảo thằng bé Quân về hay kể có bạn giống nó nên anh ấy tò mò, mấy lần gặp còn cho Bin kẹo mà.
Tai tôi bỗng ù đi, không đáp lại lời cái Tâm mà vội chạy vào nhà vệ sinh. Lúc này đầu óc tôi càng rối, mà càng rối tôi càng không nghĩ được gì. Đến khi có tiếng trống trường tôi cũng đành trở lại lớp. Buổi trưa khi cho học sinh đi ngủ xong thì có chị Châu từ đâu tới nhìn tôi hất hàm nói:
– Có phụ huynh muốn gặp em kìa.
Tôi xong cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà hỏi lại:
– Phụ huynh nào thế chị? Chị ấy đang ở đâu?
– Là đàn ông, chị không biết, đang chờ ở ngoài cổng trường ý. Chắc đóng tiền học.
– Không, lớp em thu hết rồi mà
– Ai biết, mày ra gặp mới biết chứ chị chỉ thấy anh ta bảo gặp thôi
Tôi nghe xong liền vội chạy ra cổng trường, thế nhưng đến nơi tôi bỗng sững sờ khi thấy chiếc xe ô tô trắng, người đàn ông mặc bộ đồ vest lịch sự nhìn tôi cất giọng:
– Chào cô! Tôi là Thành, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút không?
Tôi gần như không giữ nổi bình tĩnh, đôi chân như đeo chì không biết phải làm gì, đến khi định thần lại vội đáp:
– Xin lỗi anh… tôi còn phải lên lớp… tôi cũng không chủ nhiệm lớp con anh nên… tôi xin phép.
Nói rồi tôi khẽ xoay người định bước đi, thế nhưng phía sau lại cất tiếng:
– Tôi tìm cô không phải vì việc công, lên xe đi, tôi chỉ có mười lăm phút để nói chuyện với cô thôi! Nguyễn Thu Uyên!
———