Tôi không biết mình đã ngất bao lâu chỉ biết đến khi tỉnh lại đã thấy nằm trong một căn phòng trắng toát. Đột nhiên tôi bỗng giật mình tỉnh dậy vô thức sờ lấy bụng như một phản xa rồi lắp bắp hỏi:
– Con tôi… con tôi đâu rồi?
– Chị Uyên, chị tỉnh dậy rồi sao?
Tiếng nói của Quyên làm tôi như bừng tỉnh, cơn ác mộng quen thuộc cũng tan đi trả lại bằng một cơn ác mộng của thực tại. Tôi nhìn Quyên, con bé mắt đỏ hoe khẽ nói:
– Hôm nay em không về kịp chắc dì đánh chết chị mất.
Nghe đến đây toàn thân tôi cũng run lên, không phải vì sợ hãi mà căm phẫn đến tột cùng. Lũ khốn nạn! Tự dưng tôi bật khóc, bật khóc nức nở, khóc vì thương số phận côi cút của hai chị em, khóc vì thứ tình thân rác rưởi thua cả người dưng, khóc vì nhớ bố mẹ ở nơi trên cao kia. Bao nhiêu năm nay cố cứng rắn mạnh mẽ để cho em gái và con trai dựa vào vậy mà giờ tôi lại thấy mệt mỏi quá rồi. Quyên thấy tôi khóc cũng nghẹn ngào nói:
– Chị em mình ra ngoài ở nhé chị! Em cũng không chịu đựng nổi nữa rồi. Thực ra… thực ra có mấy lần ông ta cũng sàm sỡ em… còn dì An… mấy lần… mấy lần dì ấy toàn lấy gậy đập vào đầu em. Đợt trước em đi học về còn lấy kim khâu xiên vào lưng em nữa.
Tôi nghe xong tóm mạnh tay cái Quyên gào lên:
– Mẹ kiếp hai con người khốn nạn, mẹ kiếp thằng chó chết! Nó làm thế với em lúc nào? Sao không nói với chị? Nó đã làm gì em chưa?
– Chưa làm gì được cả, em không dám nói em sợ chị lo.
– Con bé ngốc này, chuyện này mà lại giấu chị? Em nói thật thằng chó ấy đã làm gì em chưa? Nói với chị chị sẽ sống chết với nó.
– Chưa làm gì thật mà chị, em nói thật đấy. Chị, chị em mình ra ngoài ở nhé, em sẽ đi dạy thêm, em sẽ phụ chị kiếm tiền.
Lúc này không ra ngoài tôi cũng còn biết đi đâu? Có nhà mà không thể về, ngôi nhà ấy đã bị chính người dì ruột thịt cướp mất rồi. Nó không còn là thiên đường của chị em tôi, không còn là nơi lưu giữ những ký ức đẹp đẽ mà giờ trở thành địa ngục đen tối. Tôi hận! Hận những kẻ đốn mạt ở ngôi nhà ấy. Sao mụ An có thể hành động độc ác vậy với em gái tôi, sao có thể dùng kim khâu xiên vào người con bé, còn thằng cha kia nữa, tôi càng nghĩ càng đau đớn cả tim gan. Khổ thân con bé, khổ thân con bé ngốc nghếch này. Trên đời này lại có những kẻ mất nhân tính đến vậy tồn tại ngay chính trong căn nhà của tôi sao? Nghĩ lại việc ban nãy bị thằng mang danh chú rể làm mà chỉ muốn xiên thẳng một nhát dao vào người hắn ta cho bõ cơn phẫn uất.
Tôi nằm thêm một lúc cho đỡ choáng váng rồi cùng Quyên đi về. Cu Bin được Quyên nhờ chị Châu đón về nhà chị ấy rồi. Khi đi qua cái gương ở hành lang trạm xá tôi nhìn mình trong đó, trên mặt toàn những vết bầm tím, còn có cả mấy cục u trên đỉnh đầu. Cái Quyên đưa cho tôi tuýp thuốc người ta kê rồi hai chị em bắt xe trở về nhà. Vừa đến cổng tôi đã thấy đồ đạc của ba người chúng tôi được ném ra sân. Trong nhà cả con Nhung, mụ An, lão Long đang ngồi uống nước trà. Vừa thấy tôi mụ An đã chạy ra hất cốc nước trà lên người tôi gào lên:
– Mày còn mặt mũi mà về đây cơ à? Mồi chài chồng tao mà còn dám quay về đây cơ à?
Tôi nhìn mụ ta đáp lại:
– Người không có mặt mũi là cả nhà dì chứ không phải tôi. Dì cướp nhà tôi, dì đối xử với chị em tôi chẳng khác gì nô ɭệ, thằng chồng gì sàm sỡ cưỡng bức tôi dì lại cho rằng tôi mồi chài lão ta? Dì nhìn lại chồng dì đi, cái loại còn béo hơn cả con lợn, xấu hơn cả con khỉ nhìn đã muốn nôn mà dì nghĩ tôi mồi chài, tôi có mồi chài cũng mồi chài đàn ông có tiền, có sắc chứ loại đã nghèo còn vô dụng, xấu xí như chồng dì có biếu tôi cũng không thèm.
– TᏂασ mẹ con điếm này, mày thích bố láo không? Mày cút, cút khỏi nhà tao
Mụ An vừa nói vừa định lao ra, thế nhưng mấy người hàng xóm nghe tiếng cãi cọ đã chạy sang. Tôi nhìn mụ ta nói lớn:
– Dì khỏi cần đuổi tôi sẽ tự đi bởi dì chẳng có quyền gì đuổi chị em tôi cả. Hàng xóm ở đây người ta sống với chị em tôi từ nhỏ, ai chẳng biết đây là nhà tôi, dì có cướp trắng trợn thì trời biết, đất biết, người người biết. Loại người như dì không sớm thì muộn cũng nhận quả báo thôi.
Mấy người hàng xóm nhìn tôi đầy thương cảm chỉ trích mụ An mấy câu. Thực ra từ trước đến nay dù cho mụ ta có đi khoe khoang kể hết với mọi người đối đãi tốt với chị em tôi ra sao thì hàng xóm sống cùng cũng đều biết. Mụ An vẫn chống nạnh to mồm lu loa:
– Nhà mày? Đâu ra là nhà mày? Đấy, bà con hàng xóm ra mà xem, bố mẹ nó mất, vợ chồng tôi nuôi chị em nó, thương chị em nó rồi giờ nó vong ơn bội nghĩa thế này đấy. Đi mồi chài cả chồng tôi, tôi bắt được lại giở cái giọng láo toét ra.
Dì tôi đấy, dì ruột tôi đấy. Tôi thật không hiểu nổi mụ ta là cái loại người gì, sống vô phúc thất đức đã ăn cắp còn la làng. Cô Cúc hàng xóm thân thiết nhất với gia đình tôi từ nhỏ nhìn mụ ta cáu kỉnh lên tiếng:
– Khϊếp chị ơi, chị cứ đυ.ng tí là bô bô cái mồm ra kể thương hai đứa cháu mà chị xem hành động của chị đang đi ngược lại đấy. Con bé nó nói đúng đấy, cỡ như chồng chị có gì tốt đẹp? Con bé vừa xinh, vừa cao ráo lại có công ăn việc làm đàng hoàng kiếm đâu chẳng được người tử tế mà mồi chài chồng chị làm gì? Mà nói thật chuyện trong nhà có gì không nên không phải thì dạy dỗ nó chứ không phải chị la làng lên sỉ nhục nó vậy đâu. Mà chúng nó sống ở đây từ nhỏ, hai chị em nó ngoan ngoãn hiền lành nhất xóm, chị là dì nó chẳng yêu thương được thì thôi sao lại cả ngày chửi rủa nó như vậy? Con cháu mình côi cút phải thương nhiều hơn chứ tôi cũng không hiểu nổi chị, năm ba ngày chị lại gào mồm đuổi chúng nó đi là sao?
– Việc nhà tôi cô biết cái đéo gì mà cô chõ mõm vào?
– Tôi không biết gì nhưng tôi biết phải trái, đúng sai. Chồng chị có máu da^ʍ tà từ trước tới nay, gặp ai cũng vỗ mông bóρ ѵú mà chị cứ làm như cỡ thanh cao, đẹp đẽ lắm không bằng.
– Này nhá con mụ Cúc kia nhá, mày nói chồng ai da^ʍ tà, bà mày cầm dao chém chết mẹ mày bây giờ.
Tôi nhìn cô Cúc ra hiệu cho cô không cần nói nữa rồi cúi xuống nhặt hết đồ của mình vào. Mấy người hàng xóm thương tình dọn giúp tôi, còn chạy về lấy cả thùng giấy đóng đồ giúp tôi. Tự dưng sống mũi tôi lại cay xè, từ nhỏ hai chị em tôi gắn bó với nơi này, gắn bó với cả những cô chú ở đây. Tôi còn nhớ hồi học tiểu học bố mẹ đều bận, hai chị em tôi suốt ngày sang ăn chực nhà cô Cúc, cô Thông, cô Kim… Nhặt đồ đến đâu, tim tôi cũng nhói lên đến đấy. Nhìn những gương mặt đã già đi theo năm tháng, những cô chú đã gắn bó suốt thời ấu thơ của tôi đang giúp đỡ mình lòng lại quặn thắt.
Dọn dẹp xong xuôi cô Cúc nhìn tôi hỏi:
– Hai đứa định đi đâu?
Tôi nhìn cái Quyên, đi đâu tôi cũng chưa xác định được, chỉ biết là phải đi, cứ ra khỏi nơi này đã. Đồ đạc của hai chị em tôi với Bin không có gì nhiều ngoài mấy bộ quần áo và hai thùng sách vở. Tôi chào mấy cô chú hàng xóm rồi bê đồ lên con xe máy cà tàng, người tôi vẫn mỏi nhức nên cái Quyên phải chở tôi đi. Con xe máy chậm chạp được dắt ra cổng, mấy cô chú hàng xóm cứ nhìn theo bóng dáng chị em tôi, còn góp một ít tiền đưa cho tôi nhưng tôi nhất định không lấy. Vừa bước ra ngoài tiếng mụ An lại cất lên the thé:
– Đã cút thì đừng bao giờ về. Để xem không ăn nhờ ở đậu ở đây, không có vợ chồng tao chúng mày sống nổi không. Mày về còn quay về đây tao đánh gãy chân.
Tôi xoay người lại nhìn mụ ta gào lên:
– Tôi nhất định sẽ quay lại! Những gì dì cướp của chị em tôi tôi sẽ quay lại lấy cho bằng hết. Và dì cũng yên tâm, không có vợ chồng dì thì cuộc đời chị em tôi đã tốt hơn từ lâu chứ không tệ hại thế này đâu. À tiện tôi nhắc dì cố mà giữ lấy cái gia đình này của dì, từ thằng chồng đến con gái dì. Cả nhà dì là lũ ô hợp, dơ bẩn sống với nhau đừng để sổng ra lại gây hại cho xã hội.
– Mày!!!
– Đừng tức giận, đã không đẹp đẽ gì thì đừng tức giận chỉ khiến dì trông giống con quạ thôi. Mà cũng đúng, con quạ thì nên sống với một con lợn và một con phò. Người ta gọi là tam hợp đấy. Đi đâu thì nhớ đội cái mũ bảo hiểm vào, cẩn thận quả báo từ trên trời rơi xuống lúc nào không hay.
– Mày là giáo viên mà mày ăn nói bố láo bố toét thế à? Cái loại mày cũng xứng đáng đứng dạy học sao?
Tôi nhìn mụ An, nhếch mép dõng dạc đáp:
– Tôi làm giáo viên nhưng tôi chỉ cư xử văn minh lịch sự với người có nhân cách thôi, chứ loại vô liêm sỉ, nhân cách giẻ rách như dì thì không! À tiền sinh hoạt phí còn thừa coi như tôi bố thí cho dì, dùng tiền đó mà đi phẫu thuật lại cái nhân cách của dì đi.
Nói xong không đợi mụ ta trả lời tôi và cái Quyên phóng xe đi thẳng. Trời bây giờ cũng xế chiều nhưng để tìm nhà trọ là điều rất khó. Hai chị em tôi đành phải thuê một nhà nghỉ bình dân để sống qua đêm nay rồi mai mới tính tiếp được. Khi mang đồ lên trên cái Quyên ở lại dọn dẹp còn tôi đi sang nhà chị Châu đón Bin. Khi vừa thấy tôi Bin đã vội lao vào hỏi:
– Mẹ, sao mặt mẹ lại tím lên thế kia? Mẹ ngã à, mẹ ngã ở đâu, có đau không?
Tôi ôm con vào lòng đáp lại:
– Mẹ trượt chân nên ngã thôi, con ăn gì chưa?
– Con ăn cơm với chị Tép nhà bác Châu rồi.
Nghe con nói vậy tôi cũng yên tâm hơn, gửi lá đơn xin nghỉ hai ngày cho chị giúp việc mang vào cho chị Châu rồi trở về nhà trọ. Chị Châu mấy tuần này bụng dạ nặng nề, tôi cũng không muốn mang bộ mặt đầy những vết thương này đến gặp chị nên không vào hẳn trong. Khi về đến phòng trọ tôi có giải thích với Bin cả nhà từ nay ra ngoài sống, thằng bé vốn dĩ chẳng thích ở căn nhà cũ nên vui vẻ lắm. Trẻ con là thế, ai đối xử tốt với nó nó sẽ muốn ở cùng, ai tệ thì thoát được nó sẽ mừng.
Buổi tối tôi và Quyên ăn cơm xong lên giường đi ngủ. Ba người cùng nằm trên chiếc giường chật chội của nhà nghỉ. Khi nghe tiếng thở đều đều của Bin tôi mới quay ra ngoài nhìn ra ô cửa kính. Mấy ngọn đèn đường vàng hiu hắt khiến Hà Nội bỗng có chút buồn buồn. Tôi không khóc, đôi mắt ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài. Hôm nay không giống như mọi ngày, tôi đã không còn ở lại căn phòng quen thuộc. Nỗi nhớ bố mẹ, nhớ tuổi thơ lại da diết đến nghẹn ngào. Tôi cứ nằm mãi không ngủ nổi, mãi đến đêm mệt quá mới thϊếp được đi.
Sáng hôm sau tôi đưa Bin đi học rồi trở về cùng cái Quyên đi tìm phòng trọ. Hai chị em đánh con xe máy cà tàng tìm mấy khu gần trường tôi dạy nhưng không có cuối cùng mãi đến chiều mới tìm được một căn phòng nhỏ ưng ý, giá cả lại phải chăng. Tuy không gần trường tôi nhưng không quá xa, căn phòng khép kín có một gác xép nhỏ, không rộng nhưng rất sạch sẽ và phù hợp với chị em tôi lúc này. Ngay buổi chiều ấy chúng tôi dọn đồ về và mua ít xoong nồi, bát đĩa, bếp điện rồi dọn dẹp cho gọn gàng. Thế là gần cả tháng lương lẫn tiền dạy thêm của tôi cũng bay sạch trong một một ngày. Tôi biết ra ở riêng áp lực kinh tế rất lớn, có điều tôi lại không hối hận bởi ít nhất chị em tôi cũng không bị đám người khốn nạn kia đối xử như những con vật.
Sau hai ngày nghỉ, mọi thứ cũng hòm hòm nên tôi đi làm trở lại. Sáng cái Quyên phải sang nhà bạn sớm nên tôi để xe máy cho nó đi, tôi với Bin ra đường bắt xe bus tới trường. Ở nhà trọ này rất tiện đường xe bus, hai mẹ con tôi chỉ mất mười phút đến trường. Khi vừa lên đến phòng giám hiệu cái Hẹn dạy cùng khối bốn đã nhìn tôi rồi hỏi:
– Ôi giời ôi bà Uyên nghỉ hai ngày mà sao mặt mũi lại tím bầm thế kia? Này, gái có chồng thì người ta còn nghĩ bà bị chồng đánh, nhưng bà là mẹ đơn thân sao mặt mũi xinh đẹp giờ bết xê lết thế?
Tôi không biết trả lời thế nào đành lấp liếʍ:
– Ngã cầu thang, lau nhà rồi ngã vồ xuống đất, sưng cả người chứ không phải mỗi mặt mũi đâu.
– Thế là đi viện hai hôm nay à? Khổ, mà khổ cả tôi phải dạy thay bà đây này. Cái lớp bà nghịch thì thôi rồi.
– Cảm ơn nhá. Hôm nào tôi mua trà sữa thay lời cảm ơn
– Gớm nữa, để tiền mà nuôi con. Mẹ đơn thân vất vả lắm, mà được cái thằng Bin nhà bà ngoan ngoãn, đẹp trai nữa, đơn thân mà được đứa con vậy cũng xứng đáng, làm mẹ đơn thân có khi còn sướиɠ hơn tôi ý. Hôm qua vừa cãi nhau chán bỏ xừ ra.
Làm gì có ai thích làm mẹ đơn thân, chẳng qua hoàn cảnh bắt buộc thôi. Dẫu sao một gia đình có đầy đủ bố mẹ vẫn hơn, vợ chồng ai chẳng có lúc cãi vã, quan trọng là vẫn tôn trọng nhau, yêu thương nhau cùng chăm sóc con cái là quá may mắn rồi. Thấy tôi không trả lời cái Hẹn cũng không nói gì nữa. Cũng may lúc ấy có tiếng trống trường, tôi và mấy đồng nghiệp cũng vội vàng lên lớp. Ở nhà vài ngày mà đi dạy lại tôi đã thấy yêu nghề da diết. Đám học sinh lớp tôi bị mang tiếng nghịch nhưng thấy cô bầm tím mặt đứa nào đứa nấy mang cả đống cao xoa đến để cô bôi. Tự dưng tôi lại thấy mình cũng có chút may mắn, có một đứa em gái ngoan ngoãn, có một cậu con trai đáng yêu, và có cả một công việc mà tôi mơ ước từ khi còn nhỏ.
Trường của tôi dạy hai chiều, trưa Bin ăn cơm và ngủ cùng các bạn, tôi cũng cho học sinh của mình ăn uống ngủ nghỉ đến chiều tan học hai mẹ con mới gặp nhau để về. Hôm nay lớp của thằng bé học muộn hơn, bọn học sinh lớp một này phải uốn nắn từng chút nên các cô giáo cũng vất vả hơn nhiều. Tôi vác cặp xuống dưới phòng giám hiệu chờ con, đến năm giờ Bin mới được ra, thằng bé đeo balo, dưới ánh nắng chiều vàng gương mặt trở nên hồng hào vô cùng. Tôi uống một cốc nước rồi hai mẹ con dắt tay nhau ra cổng chờ xe bus. Khi còn đang đứng thì có tiếng Tâm, cô giáo chủ nhiệm lớp Bin cất lên:
– Hai mẹ con chị Uyên hôm nay không đi xe máy à?
Tâm là cô giáo trẻ, rất xinh xắn mới có hai mươi ba tuổi vừa về trường được một năm. Tôi nhìn Tâm cười đáp:
– Ừ hôm nay chị để xe máy ở nhà. Bin nhà chị trong lớp ngoan không?
– Ngoan chị ạ, có một bé lớp em mới chuyển đến, nhìn cũng giống Bin nhà chị lắm, đầy lúc em nhầm ý, mà thằng bé đó nghịch ngợm vô cùng, không ngoan và học giỏi giống Bin đâu.
Tôi nhìn Tâm, trong lớp tôi cũng có hai đứa học sinh nhang nhác giống nhau, bọn trẻ con này thực ra đứa nào cũng đáng yêu nên đôi khi thấy đứa này giống đứa kia làm tôi cũng hay nhận nhầm. Nhưng Bin ngoan là tôi yên tâm rồi. Khi còn đang mải mê nói chuyện tôi bỗng thấy một chiếc xe ô tô màu trắng vô cùng sang trọng bóng loáng đỗ xịch ngay trước mặt. Tôi hơi né người sang, một người đàn ông trung niên bước xuống đi thẳng vào trong hình như là đón con. Thực ra trường của tôi không phải trường Quốc tế nhưng là một trường công cũng có tiếng nên việc nhiều phụ huynh có điều kiện cho con học ở đây cũng không phải hiếm. Tầm này xe bus rất chậm chạp, chờ một lúc vẫn chưa thấy xe nào đến, cái Tâm cũng nghe điện thoại rồi chạy vào trong trường chỉ còn hai mẹ con tôi đứng chờ. Khi còn đang mải mê suy nghĩ xem tối nay ăn gì thì người đàn ông trung niên ban nãy chạy ra thở hồng hộc rồi gõ gõ vào cửa xe. Lúc này cánh cửa lại mở ra, tôi không tò mò nhưng vẫn nghe được người đàn ông trung niên cất giọng:
– Tôi tìm rồi không thấy đâu cả.
Tôi cúi xuống vuốt tóc Bin khẽ hỏi:
– Đói không con?
– Dạ con không.
Nghe Bin nói tôi khẽ bật cười, bụng thằng bé sôi ùng ục mà vẫn nói không đói. Đến khi ngước mắt lên đột nhiên tôi bỗng thấy một người đàn ông khác từ trong xe bước ra. Người anh ta mặc bộ vest được là lượt phẳng phiu, thế nhưng… thế nhưng tôi bỗng khựng lại. Gương mặt anh ta rất rất quen, gương mặt này….
Tôi cứ đứng đực ra đấy rồi bỗng dưng như bừng tỉnh, trong một giây lát như có phản xạ tôi xoay người cu Bin vào lòng rồi bế thốc con lên vội đi chạy về phía trước. Không biết phía sau có ai đang đuổi theo hay không, nhưng toàn thân tôi như rụng rời cứ che lấy mặt Bin rồi chạy thật nhanh.
———