Tôi không biết con Nhung ngồi đó bao lâu nên mặc kệ khoá cửa xong đi vào nấu ăn sáng còn Thành đánh thức Bin, Bom dậy để rửa mặt mũi chuẩn bị đi học. Khi mấy bát phở bò được bê lên, cu Bom nhìn vào cười tươi nói:
– Mẹ Uyên nấu ăn ngon nhất trên đời. Ước gì ngày nào mẹ cũng nấu cho anh em mình ăn Bin nhỉ?
– Mẹ Uyên của em đấy
– Mẹ Uyên của anh nữa mà, em đồng ý chia mẹ Uyên cho anh rồi mà.
Tôi nghe hai đứa nói chuyện mà không kìm được bật cười phải xen vào:
– Mẹ của cả Bin, Bom, bố cũng là của cả hai anh em, được chưa?
– Vậy sao mẹ Uyên không chuyển về đây ở với bố Thành với Bin, Bom đi ạ. Bố mẹ các bạn khác đều ở với nhau cả nhờ Bin nhờ
Tự dưng thấy Bom nói vậy lại có chút khựng lại. Thực lòng tôi cũng không biết phải trả lời con ra sao cho đúng. Tôi và Thành giờ đây cũng là yêu nhau, nhưng giữa tôi và anh suy cho cùng còn quá nhiều thứ phải giải quyết, để đến được với nhau, ở cạnh nhau như Bom nói tôi sợ chặng đường còn xa lắm. Thành nhìn tôi uống ngụm nước dùng rồi nói:
– Hay em chuyển qua đây sống cùng bố con anh cho vui.
Tôi bật cười đáp lại:
– Chuyển qua để sống cho vui thôi à?
– Thì sống cho vui thôi vì không có em thì cuộc đời này buồn lắm.
Dạo này tôi thấy Thành càng lúc càng lẻo mép, nói chuyện đôi khi còn rất nhây và lầy. Đúng là nhìn vẻ bề ngoài đạo mạo, điềm tĩnh của anh không thể nghĩ anh còn có một bộ mặt khác nữa.
Ăn xong Thành đưa tôi về nhà thay quần áo rồi chở tôi đến trường sau đó mới đưa Bin, Bom đi học. Khi tôi vừa từ xe của Thành bước xuống đã thấy chị Thu đứng ngay ở cổng trường dòm ngó. Tôi mặc kệ định lờ đi bước vào thế nhưng vừa đi qua chị Thu đã giữ tay tôi lại rồi nói:
– Này, trường đang chuẩn bị họp đấy. Nghe nói hội phụ huynh không chấp nhận cho mày dạy con người ta nữa đâu.
Tôi nghe xong bỗng thấy lặng cả người đi. Chuyện tôi bị đánh ghen ầm ĩ cách đây cả tháng đến tận bây giờ vẫn chưa hề yên ổn. Tôi biết Thành có gây áp lực cho hiệu trưởng, cũng bắt đám người kia xin lỗi vì đánh nhầm nhưng có những thứ tưởng lặng yên mà bên trong lại đầy sóng ngầm như vậy. Chị Thu thấy tôi im lặng lại nhếch mép nói:
– Hội phụ huynh người ta làm đơn kí tên cả rồi. Tao nói thật mày nên xin vào thư viện mà làm chứ ngẩng đầu lên dạy người ta sao được?
– Tôi không làm sai cái quái gì sao tôi phải xin làm thư viện? Vả lại trường chưa có quyết định, chị nghĩ việc gì tôi phải nghe lời chị?
– Tao muốn tốt cho mày nên mới khuyên mày thế thôi.
– Vâng, vậy tôi cảm ơn chị trước.
Nói xong tôi đi thẳng vào phòng giám hiệu ngồi. Thế nhưng chỉ chưa đầy năm phút sau hiệu trưởng đã gọi tôi lên rồi nói:
– Uyên, tạm thời cô nghỉ chủ nhiệm lớp một thời gian nhé.
– Hiệu trưởng à…
– Cô từ từ nghe tôi nói đã. Thực ra tôi cũng rất khó khăn đưa ra quyết định này nhưng áp lực từ phụ huynh tôi cũng không còn cách nào khác. Giờ cô chuyển sang dạy bộ môn, chủ nhiệm lớp để cho cô Thanh dạy. Tôi cứ nghĩ mọi việc lắng xuống rồi không ngờ hội phụ huynh lại nghe được tin đồn từ đâu giờ làm đơn kí vào không muốn cô chủ nhiệm lớp con họ nữa. Tôi biết cô không sai, nhưng việc này nó xảy ra lại mang nhiều tai tiếng quá. Từ từ đợi một thời gian nữa xem tình hình tôi sẽ sắp xếp lại xem sao.
Nghe hiệu trưởng nói vậy tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Được dạy học, được đứng lớp, được chủ nhiệm một lớp là mơ ước của tôi từ khi còn rất nhỏ. Thế nhưng tôi hiểu đứng ở cương vị như hiệu trưởng cũng rất khó xử. Một bên là nhân viên của mình, một bên là cha mẹ học sinh. Chỉ là tôi không hiểu tại sao dù tôi chẳng sai gì vẫn không một ai chịu hiểu. Tất cả mọi người đều dè bỉu, đều cho tôi là loại lăng loàn cướp chồng đoạt vợ người ta. Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng lòng tôi vẫn nặng trĩu xuống. Chuyện đánh ghen cách đây đã lâu như vậy nhưng sao tôi lại có cảm giác có ai đó tác động lại mới tạo lên làn sóng này nhỉ? Là chị Thu, là chị Loan, hay là một người nào đó tôi cũng chẳng thể rõ được.
Đến trưa hiệu trưởng cuối cùng cũng họp thông báo đưa ra quyết định chính thức. Tôi ngồi họp, nhìn những ánh mắt khinh khỉnh chằm chằm vào mình lại bỗng thấy bản thân như tội đồ bị phán quyết. Mãi họp xong cũng chỉ có mình cái Tâm an ủi tôi vài câu, có lẽ trong lòng mọi người ai cũng đều vui vẻ, hả hê lắm. Khi tôi ra khỏi phòng họp anh Hà tổ trưởng tổ tôi nhìn tôi khẽ nói:
– Uyên, chuyện này em không sai gì cả. Không làm công tác chủ nhiệm thì làm giáo viên bộ môn cũng không sao. Anh nghe thông tin sắp tới có kì thi viên chức, dù sao giờ cũng nhàn hơn nhân tiện thì em lên xin ít tài liệu kiến thức mà chuẩn bị trước đi. Giáo viên vào biên chế suy cho cùng cũng ít nhiều được nể nang hơn giáo viên hợp đồng mà lại không phải lo lắng nhiều.
Trường tôi đa số là phụ nữ, ngoài hai thầy giáo thể dục với anh Hà thì không còn ai là đàn ông. Đàn ông thường là thế, so với phụ nữ thì ít nhiều chuyện hơn, cách sống cũng rộng rãi dễ chịu hơn nhiều. Trước nay anh Hà cũng ít nhiều giúp đỡ tôi trong công việc, giữa một rừng những người xa lánh tôi lại cảm thấy có chút ấm lòng. Việc thi biên chế tôi cũng nghe rục rịch một thời gian rồi, hầu như ai là giáo viên hợp đồng đều có một mục tiêu là được đỗ biên chế. Tôi nghe anh Hà nói liền đáp:
– Dạ vâng, em cảm ơn anh.
– Cảm ơn cảm huệ gì, nếu cần thêm tài liệu cứ bảo anh anh gửi qua mail cho. Chờ cổng thông tin có thông tin chính thức thì đăng kí. Thôi em về đi, anh cũng về đây.
Tôi gật đầu bước ra bên ngoài cổng định bắt xe bus thì thấy chị Thu đi qua, thấy tôi chị liền mỉa mai:
– Đấy, đàn ông chưa vợ như thằng Hà thì không yêu, thích trèo cao, thích đại gia chấp nhận làm kẻ thứ ba cơ. Mà cũng đúng thôi, giờ đàn bà như thực dụng lắm, thấy nghèo thì chê, giàu thì bám vào, như thằng đại gia của mày nếu không có xu nào chắc mày cũng chả để ý đâu nhỉ.
Tôi nhìn chị Thu, cả ngày bị đánh giá đủ mệt mỏi rồi, giờ không còn tâm trí mà trả lời thêm nữa liền im lặng không đáp. Chị Thu thấy vậy nhếch mép rồi đi thẳng. Trước kia mỗi lần đến trường tôi đều cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng gần đây mỗi ngày tôi đều cảm thấy chán nản vô cùng. Nhiều khi tôi nghĩ hay xin chuyển trường nhưng giáo viên hợp đồng như tôi muốn chuyển đi đâu cũng là cả một vấn đề phức tạp. Tôi thở dài, leo lên con xe bus chật chội để đến bệnh viện thăm cái Quyên. Hôm nay Thành có chút việc bận nên đón Bin, Bom về nhà bà Hoài rồi lại đi chứ không qua đón tôi được.
Khi vừa đến bệnh viện Vũ cũng đã về nhà chỉ còn mình cái Quyên đang nằm đọc sách. Vừa thấy tôi con bé liền cười nói:
– Chị, con Nhung bị lên đồn rồi, cả thằng Tuấn nữa.
Tôi nghe vậy chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, từ sáng thấy Thành nói tôi đoán ngay kiểu gì Vũ cũng chẳng để cho hai đứa chúng nó yên. Tôi vừa vắt cho cái Quyên cốc nước cam vừa hỏi:
– Em với anh Vũ tiến triển đến đâu rồi?
Thấy tôi hỏi mặt con bé nóng bừng ấp úng đáp:
– Cũng… cũng chưa đến đâu.
– Giờ này còn xấu hổ gì nữa? Không muốn trả lời thì thôi vậy.
– Thì cũng là tìm hiểu, nhưng nói chung cũng còn nhiều vấn đề lắm chị.
– Có vấn đề gì nói chị nghe xem.
Con bé nhìn tôi, uống ngụm nước cam rồi gạt đi:
– Thực ra cũng không có gì đâu. Mà chị ơi thấy bảo sắp tới có đợt thi viên chức, hình như là sau cả lúc em lấy bằng. Mong là kịp thời gian để chị em mình thi chị nhỉ? Ngày trước lúc mẹ mất cứ muốn chị em mình được học giáo viên, được vào biên chế, giờ sắp chạm tay đến ước mơ thì mẹ lại chẳng còn nữa.
Nghe con bé nhắc đến mẹ lòng tôi lại có chút rưng rưng. Tự dưng tôi chẳng biết phải nói gì với em, cứ im lặng mãi như thế. Nghĩ lại chuyện ở trưởng hôm nay tôi lại tự trách mình mới thế đã nản. Đây chẳng phải mơ ước của riêng tôi còn là của cả cha mẹ tôi. Chẳng lẽ chỉ vì vài lời nói của những kẻ xấu tính tôi lại tự từ bỏ đi hoài bão của mình. Bên ngoài trời cũng tối dần, tôi thở dài giục cái Quyên đi tắm rồi xuống căng tin mua cơm lên hai chị em cùng ăn. Đến khi lên chưa kịp bước vào phòng tôi bất chợt nghe tiếng một người phụ nữ xa lạ cất lên:
– Kiểu người như cô tôi gặp không ít rồi, nếu thấy không đủ như cô mong muốn thì ra một con số đi. Cô cần bao nhiêu?
Tôi nghe vậy liên vội nhìn qua ô cửa kính, người phụ nữ trung niên ăn mặc rất trang trọng đứng ngay bên cạnh giường của cái Quyên. Con bé cúi gằm mặt xuống lắc đầu đáp:
– Cháu không cần tiền thưa bác.
– Không cần tiền? Vậy cần vàng bạc, hay kim cương?
– Cháu thật sự không cần gì cả.
– Cô đừng nhờn với tôi! Cầm lấy và chia tay nó đi.
Cái Quyên ngước mắt lên, đôi mắt đã đỏ hoe cả lại trả lời:
– Cháu và anh Vũ thật sự yêu nhau…
Còn chưa kịp nói hết câu người phụ nữ kia đã rít lên:
– Yêu? Cô có xứng với nó không mà đòi yêu với đương? Nếu cô yêu nó thì tránh xa cuộc đời nó ra. Nó cần một người xứng với nó chứ không phải cái loại khố rách áo ôm như cô.
– Bác ơi, vậy chẳng lẽ cứ nghèo là không có quyền được yêu hay sao ạ?
– Mây tầng nào gặp mây tầng ấy, cô nghèo cô tìm người hợp với mình chứ không phải đi mồi chài thằng Vũ. Nó còn sự nghiệp, còn cả một tương lai dài phía trước mà cô thì chẳng giúp ích gì được cho cuộc đời nó cả. Cô hiểu không?
Tôi nghe đến đây cũng coi như hiểu sơ qua sự tình. Bỗng dưng tôi lại cảm thấy nực cười, cười cho sự bất công của cuộc đời này. Phụ nữ nghèo có yêu trai giàu bằng chính con tim của cô ta thì vẫn là mồi chài, vẫn là lợi dụng, vẫn là trèo cao. Bên trong tiếng người phụ nữ lại cất lên:
– Cầm lấy và cút khỏi cuộc đời nó đi không thì đừng trách tôi.
Tôi cầm hộp cơm bỗng thấy vừa giận vừa xót xa liền mở cửa bước vào. Nhìn thấy tôi người phụ nữ khẽ dừng lại lướt ánh mắt một lượt lên người tôi. Tôi đặt hộp cơm lên bàn cố giữ sự lễ phép nói:
– Cháu chào bác.
– Cô là chị gái của cô ta?
– Dạ vâng ạ.
Bà ta hơi nhếch mép, tay vẫn cầm tệp tiền lên tiếng:
– Đúng là chị em có khác, đươc cả chị lẫn em, người ta nói con là tông không giống lông cũng giống cánh đúng chẳng sai chút nào.
– Bác nói thế ý là gì ạ?
– Chẳng phải cô cũng mồi chài con trai tập đoàn Thành Công sao? Chị em chẳng biết lò nào đào tạo được ra mà toàn thích trèo cao nhỉ?
Tôi suýt chút nữa đã gắt lên nhưng rồi nghĩ đến cái Quyên cố gắng bình tĩnh nói:
– Bác ạ, hình như bác hiểu nhầm rồi…
Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu bà ta đã vung tệp tiền trên tay rơi lả tả xuống người chị em tôi rồi dẫm gót nhọn lên sàn nhà vừa đi vừa đáp:
– Nhặt lên đi! Nhặt lên mà cất đi rồi bảo ban nhau tránh xa cuộc đời con trai tôi ra.
Bà ta nói xong đóng sập cửa lại bước ra ngoài, tôi ức đến phát khóc định chạy theo đã bị cái Quyên giữ lại. Nó vừa khóc nức nở vừa nói:
– Chị… đừng…
Nhìn con bé khóc đến đâu lòng tôi cũng như có ai cứa đến đấy. Tôi cúi xuống nền nhà nhặt từng tờ tiền lên, không biết bao nhiêu, chỉ biết hình như rất nhiều, đến khi nhặt xong tờ cuối cùng thì Vũ cũng đến. Lúc nãy định nói với cái Quyên thêm vài điều nhưng không tiện nên tôi chỉ đặt tiền lên bàn dặn dò nó vài câu rồi ra ngoài. Lúc này cũng có tin nhắn của Thành đến một lúc khá lâu với nội dung anh họp xong rồi nhắn tôi thăm cái Quyên xong thì về chung cư của anh.
Tôi bước ra ngoài bắt một chiếc xe taxi đi. Trời se lạnh phả vào người tôi, tôi cứ nghĩ chuyện tình cảm của cái Quyên suôn sẻ không ngờ lại cũng bị mẹ Vũ ngăn cản như vậy. Hoá ra trên đời này không môn đăng hộ đối vẫn là cái tội.
Khi đến chung cư của Thành tôi vẫn chưa xua đi được cảm giác khó chịu trong lòng. Lúc định bước vào căn hộ đột nhiên tôi phát hiện cánh cửa không đóng mà hé nửa. Tôi mệt mỏi lê chân vào bỗng nghe tiếng bà Hoài gắt lên:
– Mày định bao giờ mới chia tay nó.
Vừa gặp mẹ Vũ ở bệnh viện, đến đây lại nghe tiếng bà Hoài tôi bỗng càng cảm thấy không thể thở nổi nữa. Hai chân tôi đứng chôn chặt ở ngoài, bên trong tiếng Thành đáp lại:
– Con có không có ý định chia tay cô ấy.
– Mày thích chống đối mẹ mày lắm đúng không? Từ bé tao đã vất vả thế nào để nuôi mày, tao đã khổ sở vì mày thế nào mà giờ mày luôn chống đối lại tao thế hả Thành?
– Mẹ, mẹ đừng ép con nữa được không? Chuyện tình cảm của con mẹ cho con quyết định đi được không?
– Quyết định của mày là ở cạnh một con như nó sao? Mày ngu thật hay ngu giả vờ đấy? Mày có biết hôm nay tao xấu hổ thế nào không? Nhà con Chi nó đã xuống nước đồng ý rồi mà mày vẫn từ chối, người ta có gia thế, có nhan sắc, có học vấn cao tốt cho sự nghiệp của mày mà mày đi chọn cái loại tầm thường kia à?
– Cô ấy không tầm thường!
– Thằng ngu! Tao nói lại lần nữa, tao sẽ hẹn lại gia đình con Chi, trong tuần này mày đến gặp nó.
– Mẹ thích thì mẹ gặp, con không gặp cũng không cưới xin gì cả.
– Thành! Mày muốn tao chết mày mới vừa lòng phải không? Mày thích chơi bời bên ngoài với nó tao không cấm nổi, nhưng tao không bao giờ chấp nhận nó làm con dâu tao. Một là tao, hai là nó mày chọn đi.
– Mẹ đừng ép con được không?
– Tao không ép mày! Nhưng mày đừng ích kỉ như vậy. Công ty giờ đang gặp khó khăn, mày không nghĩ cho mày thì phải nghĩ cho bố mày, cho công ty. Mày vì chút tình cảm cá nhân mày định để cả công ty lụi bại à?
– Con sẽ cố xoay sở.
– Mày xoay được? Mày có xoay được không? Thành! Con Chi có gì không tốt? So với con Uyên còn tốt gấp tỉ lần, mày sáng suốt lên đi.
Giọng Thành bỗng dưng hơi nghẹn lại đáp:
– Mẹ, mẹ cũng làm mẹ mẹ hiểu mà. Bin, Bom là con của con và cô ấy, tại sao mẹ không tác thành cho cả gia đình con ở cạnh nhau.
– Mẹ? Nó đẻ thuê chứ mẹ cái gì? Ngay từ đầu nó chấp nhận lấy tiền để đẻ thuê, giờ lại quay sang kể lể tình mẫu tử định khôn hết phần thiên hạ à. Loại đàn bà như nó ngay từ đầu đã chẳng có chút gì đơn giản rồi. Giờ Bin, Bom còn nhỏ thì dứt khoát đi, tao không bao giờ chấp nhận loại đấy về làm con dâu đâu.
– Con đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại rồi, lỗi của mẹ trong đó cũng không ít nên xin mẹ, chuyện của con để con tự quyết định và có trách nhiệm đi.
Bên trong chợt im bặt rồi bất chợt là những tiếng bốp bốp vang lên. Tôi nhìn vào trong, bà Hoài đang giang cánh tay tát thẳng lên mặt Thành vừa tát vừa gào lên:
– Tao nuôi mày lớn để giờ mày thế này với tao à? Thằng ngu này, thằng ngu này, mày muốn chọn nó lắm sao? Mày chọn nó thì mày không phải con tao, tao không có loại con như mày. Bao công sức tao nuôi mày giờ mày đối xử với tao như vậy à?
Thành đứng lặng im để mặc mẹ anh đánh, cả gương mặt anh dưới ánh đèn neong đỏ ửng. Trên khoé miệng máu bỗng chảy ra rồi máu mũi cũng tuôn ra ồng ộc. Tôi nhìn Thành, trái tim bỗng như có ai đâm thẳng vào không kìm được nữa nước mắt chảy ra. Bà Hoài đánh chán chê, mới dừng tay lại rồi xách túi đi thẳng ra ngoài. Khi vừa ra đến nơi bà nhìn thấy tôi nhưng không nói gì chỉ liếc mắt rồi đi thẳng xuống dưới. Tôi không dám bước vào trong cứ đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn vào. Thành vẫn đứng nguyên ở cạnh cửa sổ bờ vai đầy cô đơn. Ban nãy tôi còn nhỡ mình phải chịu bao ấm ức, tủi nhục hoá ra người đàn ông tôi yêu còn đủ ngàn áp lực đè nặng lên. Anh chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này cả. Tôi không biết mình đứng bao lâu, chỉ đến khi có tiếng Thành cất lên mới giật mình bước vào:
– Em về rồi à? Về lâu chưa?
Tôi nhìn Thành, cố vui vẻ đáp:
– Em vừa về.
Thành gật đầu, máu trên mặt đã được anh lau đi từ lúc nào. Anh tiến lại gần tôi chạm tay lên tóc rồi cười nói:
– Sao nhiều mồ hôi thế? Đi tắm đi em. Hôm nay Bin, Bom bên nhà bà nội rồi, tắm đi anh gửi mail cho thư kí nhé.
Tôi thấy vậy ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh tắm táp gội đầu. Đến khi bước ra cũng thấy Thành cầm chiếc máy sấy vẫy vẫy tôi lại gần lên tiếng:
– Lại đây anh sấy cho
– Em tự sấy cũng được mà
– Im nào.
– Anh chiều em thế này em hư mất đấy. Làm mẹ của hai con rồi còn để anh sấy tóc.
– Không sao, em còn đẻ cho anh hai đứa con mà, sấy chút tóc có là gì.
Tôi nghe Thành nói sống mũi lại cay cay. Thành bật chế độ vừa nhẹ nhàng lật từng lớp tóc cho gió hong khô. Đến khi sấy xong tôi liền lấy hết sức can đảm hỏi:
– Công ty dạo này khó khăn lắm hả anh?
– Không sao, vẫn ổn.
– Thật không anh?
Thành bật cười gõ nhẹ vào trán tôi gập máy sấy lại rồi đáp:
– Thật, có em có con là ổn hết thôi.
Nói xong anh liền cúi xuống hôn nhẹ lên tóc tôi rồi nói:
– Bin, Bom hôm nay đi cả rồi, mình làm gì cho hết đêm nhỉ.
Tôi nghe xong chưa kịp đáp anh đã miết mạnh lên môi tôi. Đôi bàn tay thon dài của anh chạm lên má rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới. Mấy nút áo được anh nhẹ nhàng cởi ra cho đến khi chỉ còn bộ quần áo con trên người. Thành cúi xuống, hít hà mùi có thể tôi, ngón tay lách nhẹ chiếc áo con chạm lên bầu ngực căng tròn. Bên ngoài chợt có tiếng mưa rơi lác đác, mấy giọt mưa chạm lên cả ô cửa kính rồi đọng lại. Tôi cũng lần mò cởi chiếc áo somi anh đang mặc, đến khi quần áo của cả hai chất đầy ghế mới thấy dư vị xá© ŧᏂịŧ đang dâng trào. Thành đưa lưỡi nhè nhẹ chạm lên cổ cắn nhẹ rồi chạm đến xương quai xanh. Chiếc lưỡi thơm mùi bạc hà khiến người tôi run lên mà thở dốc. Chiếc áo ngực cuối cũng được anh mạnh bạo kéo phăng ra rồi ngậm chặt núm hoa đang phập phồng, đôi tay luồn xuống dưới nghịch ngợm không yên. Tôi cong người gồng mình suýt không chịu nổi. Cả căn phòng ngập tràn tiếng rêи ɾỉ hoan lạc của cả hai.
Gió bên ngoài vẫn rít, anh vẫn nghịch ngợm tôi đến khi không chịu được nữa mới đẩy vào trong. Cả hai không muốn ngừng nghỉ, cứ thế suốt cả đêm quần nhau đến chẳng biêt bao nhiêu lần. Mãi đến khi thấm mệt mới ôm nhau mà ngủ, bên ngoài kia mặc kệ gió mưa đang rơi, chỉ biết trong vòng tay anh tôi đã có một giấc ngủ trọn vẹn.
———