Khi tôi nấu xong xuôi bước lên nhà Thành vẫn đang ngủ chỉ có hai đứa nhỏ ngồi dưới đất chơi với nhau. Điện thoại Thành vứt trên mặt bàn có người gọi đến anh ta cũng không buồn dậy để nghe. Có lẽ do anh ta mệt quá, hoặc cũng có thể do điện thoại để chế độ rung nên anh ta không để ý. Trên màn hình hiện lên chữ Loan rõ mồn một, tôi định gọi anh ta dậy nhưng rồi lại cảm thấy hơi phiền nên đành quay xuống bếp dọn thức ăn ra mâm. Lúc này cái Quyên mới gọi điện cho tôi thông báo tôi nay không ăn cơm ở nhà, con bé này cũng thật là đến giờ muộn mới chịu gọi về.
Tôi dọn dẹp qua bếp rồi bê mâm cơm lên, Thành cũng vừa hay mới dậy, anh ta cầm chiếc khăn mặt ban nãy tôi đắp lên trán nhìn tôi áy náy:
– Xin lỗi cô, tôi… hình như tôi hơi vô duyên đúng không?
– Không sao đâu. Anh sốt như vậy sao không đi bác sĩ chạy lung tung làm gì? Mang hai đứa đến cho tôi rồi lẽ ra nên đi khám lấy thuốc uống đi chứ.
– Sáng tôi uống thấy hạ sốt rồi nên cũng không nghĩ chiều lại sốt lại thế này. Cũng may giờ không sao rồi.
Thành vừa nói vừa đứng lên, tôi đặt mâm cơm xuống chợt thấy trên màn hình có tin nhắn của Thành, người gửi là Loan hiện lên
“Anh đừng có mơ mà ly hôn với tôi! Nghe máy đi! Nghe máy đi!”
Không phải tôi cố ý tò mò mà dòng tin nhắn đập thẳng vào mắt nên mới đọc được. Thành dường như không để ý đứng lên hai tay day dáy trán. Hình như anh vẫn chưa hết sốt, môi lúc này không còn tái nhợt mà đỏ lừ. Tôi không nghĩ ngợi gì đứng bật dậy đưa tay chạm lên trán anh ta, thực sự rất nóng, nóng đến mức tôi cũng giật mình liền vội lấy nhiệt kế rồi nói:
– Anh ngồi xuống đi, tôi đo lại nhiệt độ cho anh.
Thành nghe xong xua xua tay đáp:
– Tôi không sao đâu.
– Anh sốt đến mức này còn nói không sao. Sốt cao quá có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Mau ngồi đi.
Anh ta thấy tôi nói vậy cũng ngoan ngoãn rồi xuống ghế. Chiếc nhiệt kế vẫn đặt trên bàn, tôi lấy ra dí thẳng vào trán Thành, 39 độ, còn sốt cao hơn ban nãy cả một độ. Tôi ngước mắt lên nhìn Thành cũng vừa hay anh ta chạm mắt xuống tôi, khoảng cách của hai chúng tôi lúc này rất gần, gần đến mức còn có thể nghe được hơi thở của nhau. Mặt tôi bỗng nóng bừng khẽ nói:
– Anh đi bệnh viện đi, ba chín độ rồi đấy.
– Có thể cho tôi ăn bát cháo nóng được không? Tôi đói quá. Ba chín độ thôi mà, không sao đâu, ăn bát cháo là sẽ khỏi thôi.
– Anh chủ quan thật đấy. Ăn xong cháo thì đi bệnh viện đi nhé
Thành nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi bất chợt cười hỏi lại:
– Cô lo cho tôi à?
Lần đầu tôi thấy Thành cười tươi như vậy, cười lộ ra cả hàm răng trắng đều như bắp. Anh ta đẹp trai quá, thật sự rất đẹp đến mức nhìn nụ cười ấy tự dưng tôi cũng không biết nói gì mà lắp bắp:
– Không… tôi…
– Hai đứa nó cũng đói rồi kìa. Cô cho tôi bát cháo thịt thật nhiều hành đi.
Bom với Bin ngồi lên bàn rồi đột nhiên Bom khẽ nói:
– Cô Uyên, hay cô làm mẹ của con nữa đi.
Nghe thằng bé nói tôi chợt thảng thốt giật mình đáp lại:
– Bom lại nói linh tinh rồi, không được nói như vậy mẹ Loan nghe thấy sẽ không vui đâu.
– Thật mà cô, con không thích mẹ Loan, con thích cô giáo Uyên. Bố ơi, bố đón cô Uyên về nhà mình đi, hôm nào con cũng sẽ được ăn những món ngon thế này.
Trên bàn rõ toàn những món đơn giản, chẳng có chút cao lương mĩ vị gì. Thằng Bin được thể thì gật gù:
– Phải đấy bố ạ, bố mẹ các bạn con toàn ở với nhau, sao bố mẹ lại không ở với nhau? Bố đón mẹ Uyên về, cho anh Bom nhận mẹ Uyên là mẹ nữa thì cả nhà mình được ở cạnh nhau rồi.
Lời con trẻ ngây thơ mà lại khiến tôi với Thành đều không biết nói gì. Cả hai cứ im lặng nhìn xuống mâm cơm đang bốc lên nóng hổi. Trên đời này không phải cứ là bố mẹ thì phải ở cùng nhau, tôi và Thành chính là như thế. Tôi cố nói tránh đi, kể sang chuyện khác rồi múc cho Thành bát cháo nóng. Anh ta ăn xong vẫn không chịu đi viện mà nói:
– Cô có thể cho tôi cốc nước để tôi uống thuốc hạ sốt được không?
Lần này tôi cũng chẳng biết khuyên răn thế nào đành mặc kệ rót cho Thành cốc nước rồi thôi. Anh ta luôn mồm nói tôi cứng đầu nhưng tôi thấy anh ta mới là kẻ cố chấp. Lớn rồi, làm bố của hai đứa trẻ rồi đến việc lo cho sức khoẻ bản thân cũng không đến nơi đến chốn. Tôi bê mâm bát đi rửa lúc lên thấy Thành đang đứng ngoài cổng nói chuyện. Đĩa hoa quả đã bổ xong trên bàn nhưng cả Bin lẫn Bom đều không đυ.ng đến, chúng nó cứ nhất quyết chờ bố vào mới chịu ăn còn nói trẻ con ăn uống phải có phép tắc, người lớn chưa ăn nhất định không được ăn trước. Tôi nhìn ra ngoài, tự dưng lại cảm thấy xét về phương diện làm bố thì Thành rất yêu thương Bin, Bom, cũng luôn dạy chúng, cho chúng những điều tốt nhất.
Thành nói chuyện xong thì bước vào nhà, thế nhưng không kịp ăn hoa quả anh ta đã nhìn hai đứa nhỏ rồi nói:
– Hai đứa về thôi, muộn rồi.
– Sao không ăn hoa quả đã rồi hẵng về, mà anh còn sốt như vậy thì nên đi viện đi nhé.
– Uyên, cô không nhắc tôi lại quên mình đang ốm đấy. Này, có phải cô thật sự lo cho tôi không?
Tôi cầm miếng dưa hấu đưa lên miệng bình thản đáp:
– Không! Tôi lo anh sốt rồi lây bệnh cho hai thằng nhỏ thôi.
Nói đến đây tôi nhìn lên cũng thấy mặt Thành đen như cái đít nồi còn ngắn tũn lại. Tự dưng tôi buồn cười nhưng lại không dám cười chỉ vội nhắc Bin, Bom đi về. Lần này Bin vẫn lưu luyến mẹ nhưng thấy bố ốm thằng bé cũng ngoan ngoãn đi theo chứ không đòi ở lại nữa, vả lại mai cũng là thứ bảy, ba mẹ con lại được gặp nhau nên chỉ hơi hơi buồn chút rồi lại thôi. Khi ba người đi khuất, tiếng xe ô tô nổ vang giòn tôi lại thấy căn nhà trở nên trống trải vô cùng. Lúc này tôi mới nhớ lại tin nhắn của chị Loan ban nãy. Ly hôn! Từ lúc đến nhà Thành tôi luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người họ có vấn đề. Nếu nói không tò mò thì là không đúng, tất nhiên tôi cũng chẳng có ý nghĩ gì, chỉ là nếu Thành và Loan không hạnh phúc, liệu rằng hai đứa con của tôi có được sống trong môi trường vui vẻ hay không?
Buổi tối cái Quyên đi dạy thêm về rất muộn, nó tắm xong leo lên giường nhắn tin còn cười hi hí. Dạo này tôi xin nghỉ dạy hết, cái Quyên cũng chỉ dạy thêm cho gia đình Vũ. Thấy con bé cười tôi liền chọc nách hỏi:
– Này! Có tình yêu mới à mà phởn thế.
Con bé thấy tôi hỏi liền hỏi lại:
– Chị, chị nghĩ thế nào về việc yêu một người đàn ông đã một đời vợ, một đứa con?
– Có sao đâu, chỉ cần anh ta độc thân, không dây dưa với vợ cũ là được mà. Này, mày đừng nói với chị mày yêu ông nào thế đấy nhé. Có yêu phải tìm hiểu xem thực sự người ta đã chấm dứt với vợ cũ chưa.
– Vợ anh ấy mất lâu rồi. Nhưng em cũng chỉ mới tìm hiểu chứ chưa có quyết định gì cả. À mà chắc thứ hai em qua nhà dì An, em còn ít đồ ở đó chưa lấy. Nghĩ sang đấy gặp cái mặt con Nhung với dì An em đã thấy ớn.
Tôi nghĩ lại việc hôm nay mụ An đến tìm lại thấy bực tức. Cũng may hôm nay Thành đứng ra giải quyết giúp tôi chứ thực sự tôi cũng không biết tôi và mụ ta có đánh nhau sứt đầu mẻ trán không? Đang miên man suy nghĩ đột nhiên nhớ lại lời cái Quyên nói. Người đàn ông đã có một đời vợ, một đứa con? Vợ anh ta đã mất? Chẳng phải Vũ cũng có một người vợ đã mất và đứa con là bé Thiên sao? Tôi định bụng quay sang hỏi thì Quyên đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào cũng đành nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau khi dậy giặt xong đống chăn màn cũng thấy xe ô tô của Thành đến. Hôm nay trông sắc mặt anh ta khá hơn tôi nghĩ có lẽ sức khoẻ cũng ổn rồi. Hôm nay chẳng đợi ai lên tiếng Thành đã nhìn tôi bình thản nói:
– Nấu ăn sáng cho tôi nữa nhé.
– Sao anh không về mà ăn?
– Cô tiếc với tôi cả bữa ăn sáng cơ à? Mất công sáng sớm tôi dậy còn chưa kịp ăn để đưa hai đứa đến đây cho cô. Mà nếu cô không muốn thì tôi tự xuống nấu cũng được.
Nói đến đâu Thành bước vào bếp đấy, căn bếp vốn dĩ chật chội thêm anh ta vào tôi không còn chỗ đứng, đã vậy anh ta đến chỉ xin bữa sáng tôi còn để anh ta vào bếp thật không ra gì liền vội vàng nói:
– Anh lên nhà đi, để tôi nấu. Tôi chỉ nói đùa thôi mà.
– Thôi, tôi cứ ăn ké ở đây suốt cũng ngại, để tôi nấu lấy công sau cô còn cho tôi ăn uống thoải mái chứ.
Thằng Bom nghe xong cười hi hí gật đầu:
– Cô giáo Uyên để bố con nấu đi. Bố con nấu ăn ngon cực kì luôn.
Thành xoa xoa lên mái tóc Bom, còn nháy mắt ra hiệu rồi tháo chiếc tạp dề đeo vào người. Tôi càng ngại, nhưng đuổi anh ta lên anh ta nhất định không chịu cuối cùng đành giục Bin, Bom lên nhà tôi dưới này phụ nhặt rau cỏ. Thành cầm miếng thịt bò tươi thái rất điệu nghệ. Tôi nhìn anh ta không nghĩ người đàn ông này lại khéo léo đến thế, thậm chí so với tôi tay nghề anh ta còn hơn hẳn mấy bậc. Dưới bếp rất nóng, tôi với Thành chẳng ai nói với ai câu nào chỉ nghe tiếng dao thớt va đập vào nhau. Thực lòng tôi thấy hơi ngượng liền giả vờ bắt chuyện:
– Anh thái thịt đẹp nhỉ? Miếng thịt mỏng vừa lại không nát.
– Ừ.
– Nhìn anh như vậy tôi thật không dám nghĩ anh vào bếp cũng giỏi.
– Ừ
Nghe câu trả lời cộc lốc của Thành tôi biết cuộc bắt chuyện của mình thất bại mĩ mãn đành im lặng không nói gì nữa. Khi Thành đang định cho thịt bò vào trần qua thì có tiếng chuông điện thoại. Anh ta vội tháo bao tay rút điện thoại ra rồi quay sang tôi nói:
– Việc còn lại cô hộ tôi nhé
Nói rồi anh ta vội vã bước ra ngoài, tôi chỉ nghe loáng thoáng anh ta nói với người gọi đến:
– Alo mẹ ạ, con đây.
Dưới căn bếp này Thành đã làm xong hầu hết mọi thứ. Tôi nấu nốt rồi dọn sạch bếp sau đó mới bưng bốn bát phở bò lên. Thành vẫn đứng ngoài kia nói chuyện, anh ta nói rất lâu, đến nỗi mấy bát phở dần nguội vẫn không thấy anh ta vào. Tôi hơi sốt ruột bước ra định gọi thì có tiếng anh ta rít lên:
– Cô đừng lấy mẹ ra doạ tôi. Cô không ký thì chúng ta đơn phương ly hôn!
– …
– Câm mồm! Loại người khốn kiếp như cô mà dám mở mồm ra nói nhân quả với tôi sao? Nhân quả là khi cô hại chết cô ấy mà vẫn nhởn nhơ sống vui vẻ như giờ, mà cũng chẳng có gì lạ, con của cô và hắn ta cô còn gϊếŧ chết được cơ mà.
– …
– Tốt thôi!
Tôi mới chỉ nghe đến từ chết chân tay đã run lẩy bẩy không dám nghe thêm gì nữa vội đi vào nhà. Thành đứng nói chuyện xong một lúc thì vào. Tôi thấy hai mắt anh ta hằn lên những tia đỏ, có tức giận, có cả bi thương. Thành ăn xong vội vàng lái xe về chứ không ở lại, chỉ có ba mẹ con tôi chơi với nhau. Trong lòng tôi cứ ám ảnh mãi cuộc nói chuyện của Thành buổi sáng. Cũng may nhờ có Bin, Bom bên cạnh tôi còn gạt đi được, đến đêm ấy ba mẹ con tôi với Quyên lại nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ. Bên ngoài mấy ánh sao lấp lánh chiếu xuống, trong lòng tôi vừa hạnh phúc vui vẻ khi có hai thiên thần nhỏ nằm cạnh, thế nhưng trong lòng vẫn thi thoảng thấy nặng lòng mà không rõ vì sao . Hôm sau Thành đến đón Bin, Bom về. Bin quen dần nên thằng bé không bắt tôi đi cùng như tuần trước nữa. Thành có vẻ rất vội, đến đón Bin, Bom nói qua loa với tôi vài câu rồi nhanh chóng đi về nhà. Thiếu hai đứa căn nhà trống trải, nhưng cũng vì thế mà tôi lại cảm thấy có động lực để cố gắng làm việc chờ đến ngày hai đứa lại qua đây!
Đến sáng thứ hai vẫn như thường lệ tôi đánh xe máy đến trường. Khi vừa vào phòng giám hiệu cái Tâm đã kéo tôi ra một góc rồi hỏi:
– Chị Uyên, hoá ra Bin cũng là con trai của anh Thành sao?
Tôi nghe xong giật mình hỏi lại:
– Sao em lại hỏi vậy?
– Từ đầu em thấy Bin với bé Quân giống nhau em đã nghi ngờ rồi. Mấy lần lại thấy anh Thành đến đón Bin nữa chứ. Ba bố con họ thực sự là có nét giống nhau mà. Anh Thành rút hồ sơ cho Quân chuyển trường, chị cũng cho Bin chuyển sang trường đó, đã vậy hôm qua em gặp anh Thành lái xe đến cổng trường, thằng Bin cứ liên tục gọi bố Thành, bố Thành suốt. Nhưng mà sao hai người lại có con chung với nhau được nhỉ? Anh ấy giàu có như vậy…
Nói đến đây cái Tâm hơi ngừng lại, dường như nhận ra mình lỡ lời vội chữa cháy:
– Chị trông thế lại lớ ngớ vớ huy chương ấy nhỉ? Nhưng em nghe nói anh Thành này có vợ rồi mà, chị là tình nhân nhỏ của anh ấy à?
Tôi nhìn cái Tâm không đáp, căn bản không biết nói hay giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại nói chị đẻ thuê cho anh ta ra Bom và Bin sao? Cái Tâm hơi chẹp miệng nói tiếp:
– Thực ra chẳng cần làm chính thất phu nhân, tình nhân nhỏ bé cũng được. Người như anh Thành thật sự hoàn hảo. Đẹp trai, giàu có, cao, lại còn điềm đạm, chắc anh ấy cũng chẳng thiếu gì tình nhân đâu chị nhỉ.
– Tâm! Chị không phải tình nhân hay gì cả, em đừng nói thế đến tai người khác không hay. Chuyện của chị với anh ta cũng không phải nói một hai câu là xong nhưng dù sao chị cũng nghĩ việc cá nhân của mỗi người em không nên tò mò thái quá như vậy.
– Nếu không phải tình nhân hay hai người ngày xưa yêu nhau rồi không đến được vớ nhau mà chị lại trót có bầu? Mà anh ấy còn lập cả quỹ học bổng cho trường mình, đầu tư xây cả thư viện đấy. Em nghĩ nếu không có gì với chị sao anh ấy phải làm thế? Chị xem hiệu trưởng giờ còn phải nể chị đôi ba phần. Mà con gái của vợ anh ta tên là Bông hả chị? Em thấy anh ta đặt quỹ học bổng tên Bông Bin Bom. Bin, Bom là biệt danh của hai đứa thì em biết rồi, Bông là ai nhỉ?
Cái Tâm vừa nói xong thì chuông báo giờ vào lớp cũng đến. Định nói nó mấy câu để nó bớt tham gia vào chuyện của tôi nhưng đã không kịp nữa. Tôi lững thững xách cặp lên lớp, “Bông”! Bông là biệt danh hồi nhỏ của tôi, tôi từng nhớ trong một lần làʍ t̠ìиɦ đã kể với Thành hồi nhỏ tôi rất trắng, trắng đến mức ai cũng bảo trông tôi giống cục Bông. Mẹ tôi thấy vậy mới đặt cho tôi biệt danh là Bông. Có điều sau này mẹ tôi mất, đến tận bây giờ chẳng ai còn gọi tôi như vậy nữa. Cả ngày hôm ấy tôi cứ nghĩ mãi sao Thành lại đặt cho tên quỹ học bổng là như vậy, là do anh ta vẫn nhớ câu chuyện cũ hay sao? Thế nhưng rồi tôi gạt đi, tên Bông phổ biến, chắc gì đã là biệt danh của tôi tốt nhất tôi đừng tự luyến như vậy.
Chiều dạy học xong tôi định qua chợ mua ít thức ăn thì có chuông điện thoại của cái Quyên. Ban đầu tôi còn nghĩ nó không ăn cơm ở nhà nhưng không, nó gọi cho tôi giọng đầy hốt hoảng:
– Chị Uyên ơi chị đang ở đâu đấy? Em vừa qua nhà dì An, em thấy con Nhung nói chuyện với ông Long bảo dì An tìm đến nhà bố của Bin rồi. Thấy bảo dì ấy tìm để đòi tiền nuôi dưỡng Bin. Chị mau qua đi em sợ dì ấy làm loạn lên mất, em không sợ dì ấy đòi Bin hay thế nào em chỉ sợ đi ấy khiến cho quyền thăm nuôi Bin của chị bị ảnh hương thôi. Chị mau đi đi
Tôi nghe xong cả người nóng bừng như lửa đốt! Chết tiệt thật!
———