Ngày đầu thu nắng vào hanh hao, mấy cây hoa sữa cũng rung rinh trước gió. Mùi hoa sữa ngào ngạt khiến tôi lại có chút khó thở, tan tầm đã đông xe còn thêm mùi hương nồng nặc đặc trưng của đất Thủ đô làm tôi mệt mỏi. Cu Bin ngồi đằng trước líu lo cất tiếng:
- Mẹ, lớp con hôm nay vừa có bạn chuyển đến. Ai cũng bảo con và bạn ấy giống nhau đấy mẹ ạ.
Tiếng còi xe inh ỏi làm tôi nghe câu được câu mất cũng chẳng quan tâm đến chuyện mà Bin kể. Tôi cố lách qua đám đông nhưng cũng phải mất rất lâu mới có thể về đến nhà. Vừa vào sân chợt tôi nghe tiếng khóc rấm rứt của Quyên em gái tôi cùng tiếng chửi mắng the thé cất lên:
- Mẹ nhà mày, mỗi cái việc nấu cơm cũng không nên hồn. Mày nấu thế này cho chó ăn à?
Tôi dựng vội xe máy bế cu Bin xuống rồi chạy xồng xộc vào cau mày hỏi:
- Dì, có chuyện gì mà dì mắng con bé kinh thế? Hôm nào dì cũng phải chửi bới dì mới hài lòng hay sao?
Dì An nhìn tôi quắc mắt đáp:
- Tao thích chửi đấy thì làm sao? Chúng mày ăn bám ở đây bao nhiêu năm nay, vợ chồng tao nuôi thứ báo cô báo hồn như chúng mày tốn kém đủ đường giờ mày còn ở đây lên giọng với tao à? - Tiền sinh hoạt phí cháu vẫn đưa đầy đủ sao suốt ngày dì nói bọn cháu ăn bám hả dì? - Mấy đồng sinh hoạt phí còm cõi từ lương giáo viên của mày chắc mày nghĩ đủ nuôi ba cái miệng ăn? Toàn thứ quả báo nặng nợ...