Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Trì ăn một miếng càng cua hoàng đế, miệng đầy ú ụ: “Cậu đi đâu?”

“Ứng Ly bảo tôi đi sớm về sớm, tôi đã đồng ý với anh ấy rồi.”

Trương Trì: “…”

Vừa mới dặn cậu đừng đối xử tốt với trai thẳng giả gay, Ôn Nặc đã như vậy rồi, ra dáng một bạn trai nhỏ ngoan ngoãn.

Trương Trì lười để ý đến cậu nữa, phất tay bảo cậu đi.

Ôn Nặc ra khỏi nhà hàng, chậm rãi đi về ký túc xá, vừa đi vừa tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ mà mình biết được hôm nay trong lòng.

Haiz, sờ cái đó… cảm thấy vẫn hơi quá đáng, bản thân cậu cũng không dễ dàng ra tay được, cứ từ từ đã, từng bước một vậy.

Nhưng mà cái vụ làm nhiều việc khiến bạn cùng phòng khó chịu thì có thể thử.

Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần lên mạng tìm kiếm, mấy thứ như “Tuyển tập hành vi kỳ quặc của bạn cùng phòng”, cứ thế mà làm theo là được.

Nghĩ đến một loạt hành vi sắp tới phải làm với Ứng Ly, Ôn Nặc không khỏi hơi dao động.

Cảm thấy bạn cùng phòng hơi tội nghiệp… Mình thử anh ấy như vậy, nếu bị anh ấy biết được, sẽ rất đau lòng phải không?

Nếu Ứng Ly quen mình thật sự là vì muốn lợi dụng điều gì đó, thì lâu như vậy rồi, cậu cũng chưa cho Ứng Ly được gì, ngược lại còn gây thêm không ít phiền phức cho anh ấy.

Ôn Nặc là người ghét nhất nợ ân tình của người khác, nếu Ứng Ly là bạn học bình thường với cậu, cậu chắc chắn đã sớm tìm cơ hội trả nợ ân tình rồi. Nhưng chỉ vì bọn họ là người yêu, ngược lại không để Ứng Ly chiếm được chút lợi lộc nào. Nghĩ như vậy, bạn cùng phòng làm người yêu với cậu thật sự rất thiệt thòi…

Ôn Nặc đi ngang qua một tiệm vàng, ánh mắt bị thu hút bởi ánh vàng lấp lánh trong tủ trưng bày.

Nhớ đến hành động mua quần áo mới cho mình không chút do dự của Ứng Ly, Ôn Nặc do dự một chút, rồi vẫn bước vào tiệm vàng.

Có qua có lại, cậu cũng nên mua gì đó tặng bạn cùng phòng.

Cho dù Ứng Ly thật sự có mục đích không thể nói ra, thì đó cũng không phải là lý do để cậu đương nhiên được hưởng thụ sự đối xử tốt của Ứng Ly một cách đơn phương.

Ngược lại mình cũng phải đối xử tốt với Ứng Ly, như vậy, mình mới thật sự không thẹn với lòng, lúc chia tay cũng có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức, lập ở thế bất bại rồi.

Vừa vào cửa hàng, nhân viên bán hàng liền tươi cười chào đón, không hề vì thiếu niên trước mặt có gương mặt tuấn tú non nớt mà xem thường cậu.

Khu thương mại thành phố A, nhiều người không giàu thì quý. Đặc biệt là thiếu niên trước mắt tuy nhìn còn trẻ, nhưng cử chỉ đều rất quý phái đúng mực, giống như khí chất mà chỉ có tiểu thiếu gia được nuông chiều mới có.

“Anh muốn mua loại trang sức vàng nào ạ? Nhẫn, vòng tay hay dây chuyền? Muốn tặng cho ai ạ?”

Ôn Nặc do dự một chút, nói: “Tặng cho… bạn trai.”

Nhân viên bán hàng cười rạng rỡ, dẫn cậu đến một quầy hàng: “Anh có muốn xem mẫu này không…”

Ôn Nặc mỉm cười với cô, từ chối: “Cái này nhỏ quá.”

Nhân viên bán hàng sững sờ, nhìn những món trang sức đắt tiền, thầm nghĩ cái này còn nhỏ sao, cô do dự nói: “Vậy mức giá trong lòng anh là…”

Ôn Nặc liếc mắt thấy một chỗ, ánh mắt sáng lên, chỉ vào một con ngựa oai phong bằng vàng lấp lánh: “Lấy cái này đi, gói lại giúp tôi, cảm ơn.”

Bạn cùng phòng không phải người dân tộc Tạng sao, đã thích bò dê rồi thì chắc cũng thích ngựa. Hơn nữa ngụ ý cũng tốt, mã đáo thành công, chắc bạn cùng phòng sẽ thích.

Ôn Nặc đã muốn tặng quà cho người ta thì phải tặng thứ gì đó sang trọng, nhẫn nhỏ xíu như mũi con nít thì sao mà đưa ra được.

Các nhân viên bán hàng sững sờ, sau đó nhìn nhau, trong lòng mừng như điên.

Cái tượng ngựa vàng lớn đó không biết đã để trong tiệm bao lâu rồi, giá bán mười sáu vạn năm ngàn tám, vậy mà có người hào phóng như vậy, trực tiếp lấy luôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »