Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 75

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhanh lên, nhanh chóng so bì với cái người giàu có này!

Quần hơn mười nghìn tệ mà nói vứt là vứt, đây là lời người nói sao?

Bạn cùng phòng thông minh như vậy, nhất định có thể nghe ra được cái âm điệu khoe khoang chết tiệt trong giọng điệu bất cần đời của cậu, tuy rằng rất có thể sẽ khiến bạn cùng phòng cảm thấy có chút tự ti, nhưng đây cũng chính là cơ hội tốt để hai người bọn họ nảy sinh hiềm khích!

Ứng Ly không thay đổi sắc mặt, giọng nói trầm ổn: "Hãng gì?"

Ôn Nặc nói ra tên một thương hiệu, rồi lại ghé sát vào cậu ấy thì thầm: "Thật sự muốn mua à? Cậu trả tiền đấy nhé."

Đừng có đến cuối cùng lại nói với cậu ấy mấy lời kiểu "Mua đồ cho cậu, nhưng cậu phải tự trả tiền" nhé.

Lần này Ứng Ly lười đến mức chẳng buồn "ừ" một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra tìm kiếm trang web chính thức của thương hiệu mà Ôn Nặc vừa nói, rồi bắt đầu xem.

Ôn Nặc phát hiện ra cậu bạn cùng phòng này là người nói ít làm nhiều, cậu ấy nghiêm túc thật đấy, lo lắng không ngừng lải nhải: "Thương hiệu này thật ra bị đội giá lên khá nhiều, không đáng đồng tiền bát gạo đâu, chất lượng cũng bình thường, đặc điểm nổi bật nhất chính là đắt, thích chém gió. Tuy rằng tớ rất giàu có không quan tâm đến điều này, nhưng, nhưng mà..."

Ứng Ly dừng lại, Ôn Nặc cứ tưởng cậu ấy cuối cùng cũng từ bỏ rồi, kết quả lại nhìn thấy cậu ấy đã tìm được cái quần đó, đang chuẩn bị ấn nút mua hàng.

Ôn Nặc: "..."

"Cậu mặc cỡ bao nhiêu?" Ứng Ly hỏi cậu.

Ôn Nặc hết cách với cậu ấy, thở dài, nghiêng người về phía trước nhìn vào điện thoại của Ứng Ly, rồi đưa ngón trỏ ra chạm vào màn hình: "Cái này."

Ứng Ly khẽ nhíu mày, trông có vẻ hơi hung dữ: "Gầy quá, phải ăn nhiều vào."

Ôn Nặc cảm thấy bạn cùng phòng có lẽ đang nói cậu là "cò hương", bĩu môi có chút không phục.

Chọn xong cỡ, Ứng Ly liền sảng khoái thanh toán, lúc ấn vân tay xuống một giây cũng không do dự, Ôn Nặc quan sát kỹ một chút, cũng không nhìn ra cậu ấy có xót tiền hay không.

Thật ra Ứng Ly không hề xót tiền, cũng không thấy mấy câu khoe khoang của Ôn Nặc đáng ghét.

Ôn Nặc có khuôn mặt đẹp trai tinh tế, vốn dĩ đã toát ra khí chất sang trọng, dùng đồ gì cũng không rẻ.

Hơn nữa, khi Ôn Nặc vênh váo khoe khoang, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp hơi nheo lại, như thể đang giấu diếm điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên, hai má phúng phính cũng theo đó hơi phồng lên, trông hơi giống trẻ con.

Tuy nhiên, điểm khác biệt là, những đứa trẻ ở quê cậu ấy đều khá bụ bẫm, Ứng Ly thường không thấy chúng đáng yêu.

Chỉ có Ôn Nặc mới mang lại cho cậu cảm giác đó.

Vì vậy, giọng điệu khoe khoang của Ôn Nặc cũng không khiến cậu ấy phản cảm, mà cảm thấy cậu bạn trai nhỏ bé này như một chú mèo con đang khoe khoang mình có rất nhiều đồ chơi, sợ cậu ấy không hiểu, còn đích thân ngậm từng món đồ chơi như quả bóng lông, cá bạc hà mèo nhồi bông, tấm cào móng hình củ cà rốt,... đến cho cậu xem cho rõ.

Mèo con chỉ có một, nhưng đồ chơi thì có thể có rất nhiều.

Vì vậy, cho dù Ôn Nặc còn rất nhiều quần áo, nhưng Ứng Ly đã hứa sẽ mua cho cậu cái mới rồi, thì nhất định sẽ làm được.

Thanh toán xong, mọi chuyện đã rồi, Ôn Nặc thở dài u uất.

Haizz, biết thế đã chẳng nên để Ứng Ly đền quần cho mình, ham muốn chiến thắng của đàn ông thật đáng sợ.

Ôn Nặc muốn dựa lưng ra sau, ngả người về phía sofa, nhưng vì ngồi nghiêng người về phía trước quá lâu nên chân có hơi tê, nhất thời mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước: "Ưm!"

Ôn Nặc ngã vào lưng rộng của bạn cùng phòng, má áp vào vai cậu ấy, cứng ngắc, hơi đau.

Trong lúc hoảng hốt, Ôn Nặc vội vàng đưa tay ra muốn túm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng, túm được một vật mềm mại, đàn hồi cực tốt.

Ôn Nặc theo bản năng sờ soạng hai cái, chợt nghe thấy cậu bạn cùng phòng trước mặt khẽ rên lên một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »