Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu đang giận à?” Ôn Nặc chọc chọc cánh tay cậu ấy.

Ứng Ly bình tĩnh lật sang trang tiếp theo, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Ôn Nặc làm nũng dựa đầu vào cánh tay bạn cùng phòng, ngửa ra sau nằm lên tài liệu của Ứng Ly, ngăn cản cậu ấy học tập, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn cậu ấy: “Sao lại giận chứ? Tớ đã giải thích với cậu rồi, đều là hiểu lầm.”

Giọng điệu tra nam điển hình.

Ôn Nặc mím môi, cố gắng không để khóe miệng mình cong lên.

Đùa à, cậu còn cả đống lời muốn nói đây này.

Ví dụ như “Tớ đã giải thích rồi, cậu còn muốn thế nào nữa”, “Cậu cứ nghĩ vậy tớ cũng hết cách”, “Tớ chỉ sợ cậu giận, nên mới không nói cho cậu biết”... vân vân và mây mây những câu nói khiến người ta tăng xông.

Tuy nhiên, Ứng Ly không cãi nhau với cậu, mà nhìn cậu thật lâu. Cho đến khi Ôn Nặc cảm thấy không thoải mái, cậu ấy đột nhiên đưa tay véo má thiếu niên đang tự chui đầu vào lưới.

Ôn Nặc sững người, khó hiểu nhìn cậu ấy.

Ứng Ly lại chỉ im lặng, đôi đồng tử đen láy tĩnh lặng từ từ di chuyển xuống, ánh mắt dừng lại trên môi Ôn Nặc.

Ôn Nặc căng thẳng mím môi, quên hết những câu định nói.

... Ánh mắt này của bạn cùng phòng là sao, chẳng lẽ muốn hôn cậu?!

Chết tiệt, lần này phải ngậm chặt miệng lại!

Nhưng cậu vừa mím chặt môi, ngón tay đang véo má cậu liền di chuyển xuống, ấn lên môi cậu.

Người đàn ông lớn lên ở núi rừng và thảo nguyên, ngón tay không mềm mại như cậu, trên đó phủ một lớp chai mỏng hơi thô ráp, gần như không tốn chút sức lực nào, chỉ cần miết nhẹ lên cánh môi mềm mại của thiếu niên, đôi môi mím chặt đã bị tách ra một khe hở.

Ứng Ly lạnh lùng, nhưng ngón tay lại xoa nắn môi người ta.

Ôn Nặc mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn cậu ấy, ngoan ngoãn không phản kháng.

Đôi môi nhạt màu của thiếu niên bị người đàn ông chậm rãi xoa nắn thành màu đỏ tươi, như quả chín mọng nước ngọt ngào.

Ôn Nặc thật sự có chút ngây người, đầu ngón tay Ứng Ly dùng sức, vậy mà lại chọc vào miệng cậu.

Ôn Nặc sợ cắn đau cậu ấy, chỉ có thể nhẹ nhàng ngậm lấy, nói chuyện cũng có chút mơ hồ: “Đâ, đây là làm gì vậy...?”

Ứng Ly nheo mắt, trầm giọng nói: “Ôn Nặc, cậu có thể dễ dàng nói yêu với bất cứ ai sao?”

Ôn Nặc ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại Ứng Ly có thể là không vui vì những lời Trương Trì nói với cậu lúc rời đi.

Chịu thua, thính tai thế?

Thi cấp bốn khỏi cần đeo tai nghe cũng được, nghe lén tai nghe người khác làm bài là được rồi.

Nhưng Ôn Nặc không dám nói vậy, cậu cau mày tỏ vẻ vô tội, ủy khuất nói: “Không có mà, ngoài cậu ra, tớ còn nói với ai nữa?”

Ứng Ly rút ngón tay ra, Ôn Nặc liếc thấy đầu ngón tay cậu ấy có chút ướŧ áŧ, không khỏi đỏ mặt, nhịn xấu hổ chuyển sang chủ động nói: “Cậu còn giận nữa, tớ vất vả lắm mới về nhà một chuyến, trên đường còn không quên mua đồ ăn ngon cho cậu, cậu còn hung dữ với tớ.”

Ôn Nặc mở hộp bánh ngọt mang vào, đẩy bánh bông lan cuộn thịt gà xé sợi về phía Ứng Ly, có chút làm nũng than thở: “Tớ xếp hàng rất lâu đấy... Điện thoại hết pin, suýt nữa không trả được tiền.”

Đáng thương quá đi.

Ứng Ly cúi đầu nhìn món bánh ngọt thơm phức trên bàn, trái tim mềm nhũn ra.

Thì ra sau khi chia tay, Ôn Nặc cũng không hoàn toàn quên cậu ấy.

Một lúc sau, cậu ấy mới lên tiếng: "Ôn Nặc, hôm nay tớ đã đến trung tâm giáo vụ một chuyến."

Chủ đề đột nhiên bị chuyển hướng, Ôn Nặc ngẩn người một chút, hỏi: "Cậu đến đó làm gì?"

"Tớ đã xem camera giám sát của phòng vẽ của các cậu, muốn xem chuyện xảy ra sáng nay có phải là tai nạn hay không. Nhưng vì có quá nhiều sinh viên vây quanh cậu, vị trí đứng phức tạp, cho dù có camera giám sát cũng không quay được dấu vết rõ ràng nào do con người gây ra." Ứng Ly dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chỉ xét về mối liên hệ vị trí đứng, tớ cảm thấy người tên Kiều Hạ trong khoa của các cậu có thể có chút khả nghi."
« Chương TrướcChương Tiếp »