Chương 69

Eo Ứng Ly từ khi bị Ôn Nặc ôm lấy đã căng cứng, vừa nghe thấy câu này, ngực phập phồng dữ dội.

“Liên quan gì đến tôi??” Mặt Ôn Nặc trắng nõn đỏ bừng, tức giận nói: “Cậu mau mặc quần áo vào rồi cút đi!”

Trương Trì chửi thề một tiếng, bất mãn nói: “Ôn Tiểu Nặc, tôi thật sự có việc gấp mới tới đây, ông đây tập luyện xong còn chưa kịp thở đã vội vàng chạy đến gặp cậu, quần áo ướt hết rồi, làm sao tôi mặc được? Cậu thì hay rồi, bạn trai ôm vào lòng là xong, bạn thuở nhỏ mặc chung một cái quần cũng không nhận ra.”

Ôn Nặc vừa nghe lời này, cũng chẳng buồn an ủi nỗi lòng sầu muộn của Trương Trì, mà quay đầu đi, như được đại xá nói: “Ứng Ly, cậu nghe thấy chưa, cậu ấy nói chúng tôi chỉ là bạn từ nhỏ, cậu đừng hiểu lầm. Tôi không bảo cậu ấy tới, tôi cũng không biết sao cậu ấy lại đột nhiên chạy đến đây, chắc cậu giật mình lắm, cậu đừng giận...”

Khóe miệng Ứng Ly mím chặt, không nói gì.

Nói xong lại quay đầu nói với Trương Trì: “Cậu mặc quần áo vào rồi ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Ôn Nặc cứ quay đầu qua quay lại, bận tối mắt tối mũi.

Trương Trì tặc lưỡi một tiếng: “Tôi cũng muốn mặc chứ, cậu nghĩ tôi thích khoe thân à? Không phải quần áo của cậu đều quá nhỏ sao, tôi mặc không vừa, vất vả lắm mới tìm được một cái quần đùi, còn bị bạn trai cậu kéo không cho tôi mặc, giằng co suýt nữa kéo rớt cả mông tôi ra... Không phải, quần đùi bị kéo rách rồi.”

Trương Trì rất láu cá đổ hết lỗi quần đùi bị rách lên đầu Ứng Ly, lại nói: “Bây giờ cậu bảo tôi ra ngoài, tôi chỉ có thể khỏa thân chạy ra thôi.”

Đầu óc Ôn Nặc ngừng hoạt động, nhất thời đơ ra, cũng không biết nên làm thế nào.

Lúc này, bạn cùng phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.

Ứng Ly đặt tay lên vai Ôn Nặc, đẩy cậu ra, muốn đi.

Ôn Nặc lo lắng đến mức muốn khóc, ngẩng mặt nhìn cậu ấy, giọng nói có chút đáng thương: “Sao lại muốn đi nữa? Không phải đã giải thích với cậu rồi sao, cậu vẫn còn giận à?”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cậu, cằm tựa vào xương quai xanh của cậu, hàng mi mềm mại rũ xuống, dường như chỉ cần đẩy cậu ra thêm chút nữa là nước mắt sẽ rơi xuống.

Ứng Ly bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe miệng không còn căng thẳng như vậy nữa: “Không đi, cậu buông tôi ra trước đã.”

Ôn Nặc nghi ngờ buông tay.

Trương Trì lải nhải cằn nhằn: “Ôm thích thế à, cứ luyến tiếc không buông, tôi cũng có cơ bụng ngực săn chắc, sao cậu không ôm?”

Ôn Nặc trừng mắt nhìn cậu ta, mấp máy môi nói: “Im, miệng.”

Ứng Ly quả thật không đi xa, chỉ là về phòng mình lục lọi một hồi, tìm ra một bộ đồ thể thao cũ mà cậu ấy không thường mặc.

Cậu ấy lạnh lùng ném cho Trương Trì, giọng nói trầm xuống như thể có thể rơi xuống cả băng: “Mặc vào, rồi ra khỏi phòng bạn trai tôi.”

Trương Trì cầm lấy, miễn cưỡng mặc áo vào, còn kéo kéo cổ áo rộng thùng thình đối với cậu ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gu gì thế này...”

Lại cởi chiếc quần đùi đáng thương bị rách của Ôn Nặc, lộ ra hai chân dài rám nắng khỏe mạnh.

Ôn Nặc nghe thấy cậu ta lẩm bẩm, tức giận nghiến răng.

Cho mặc là may rồi, còn dám chê!

Ôn Nặc nhíu mày, quay đầu lại định mắng cậu ta, kết quả đầu mới quay được một nửa, má đã bị Ứng Ly bóp chặt, không cho cậu quay đầu lại.

Ôn Nặc chớp chớp mắt: “Ưm?”

“Anh Trương phải không.” Ứng Ly lạnh nhạt lên tiếng.

Trương Trì mặc quần dài vào, ngẩng cằm lên: “Sao?”

“Cho dù anh là bạn thân của Ôn Nặc, cũng xin anh chú ý một chút.” Ánh mắt sắc bén của Ứng Ly như chim ưng, lạnh lùng nhìn Trương Trì: “Nếu Ôn Nặc muốn nhìn, muốn sờ cơ bụng ngực săn chắc, tôi sẽ thỏa mãn cậu ấy, không cần phiền anh.”

Trương Trì đường xa đến, lại bị hai người đánh hội đồng, không có sức chống đỡ, cuối cùng tức giận vừa đi giày ở cửa vừa trừng mắt nhìn Ôn Nặc, dùng ánh mắt tố cáo cậu vô lương tâm.