Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ứng Huy chính là như vậy.

Bởi vì tính cách cậu lạnh nhạt, khi đưa cậu đi giao tiếp, ngay cả một câu khách sáo cũng không nói được, vất vả lắm mới mở miệng, tiếng phổ thông lại pha lẫn một ít tiếng Tây Tạng, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Vì vậy, Ứng Huy đã từ bỏ cậu, đưa cậu trở lại vị trí ban đầu, tập trung bồi dưỡng Ứng Gia Thành.

Nhưng Ôn Nặc không giống Ứng Huy.

Ôn Nặc vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, cười lên rất đáng yêu.

Bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng chỉ có cậu biết Ôn Nặc thật ra hơi lười, giống như mèo thích nằm bò ra đất chẳng làm gì, vứt đồ chơi khắp nơi rồi vênh mặt lên để chủ nhân dọn dẹp.

Nhưng tính cách rất tốt, chưa bao giờ vươn móng vuốt, cũng không cắn người, nhiều nhất chỉ giả vờ dùng đệm thịt vỗ nhẹ cậu.

Có thể nhận ra và quan tâm đến tâm trạng của cậu, cũng không chê bai quá khứ của cậu, còn cong mắt khen cậu giỏi giang...

Vì vậy, cậu không muốn, duy nhất không muốn bị Ôn Nặc từ bỏ.

Nếu như lúc đầu chỉ là không muốn Ôn Nặc bị tổn thương, với tâm thế chơi đùa với trẻ con, tiện thể dẫn dắt đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt giá trị quan đi đúng hướng mà đồng ý hẹn hò với Ôn Nặc, thì bây giờ hoàn toàn là cậu tự chuốc lấy phiền phức, tự làm tự chịu.

Cậu càng ngày càng khó mở lời nói ra sự thật với Ôn Nặc, vừa áy náy vì không thể đáp lại tình cảm, vừa tận hưởng sự gần gũi của Ôn Nặc. Cậu không muốn bị Ôn Nặc ghét bỏ, nên chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn.

Ngay cả khi đôi lúc có những hành động vượt quá giới hạn, nhưng chỉ cần Ôn Nặc vui vẻ, cậu cũng có thể làm.

Nếu như lần trước là do cậu không thể chấp nhận Ôn Nặc muốn sờ soạng mình..., dẫn đến việc Ôn Nặc không được thỏa mãn nên tải app tìm bạn tình và trò chuyện với "Đại mãnh nhất", vậy thì lần này là vì sao?

Là vì nụ hôn chúc ngủ ngon của cậu, kỹ thuật hôn quá kém?

Là vì cậu không làm tốt, nên Ôn Nặc mới gọi bạn trai cũ đến?

Trương Trì không hiểu sao khí thế của Ứng Ly dường như giảm xuống, lòng tự trọng bị tổn thương nhiều lần hơi vực dậy, đắc ý nói: "Hừ, dù sao quan hệ của chúng tôi cũng thân thiết hơn các cậu nhiều. Cậu mới quen Ôn Nặc bao lâu, chưa có tư cách xen vào chuyện của chúng tôi."

Không khí trong phòng căng thẳng, ánh mắt của hai người, một bên là lạnh lùng chán ghét, một bên là phẫn nộ, nước với lửa không dung hòa được.

Còn Ôn Nặc thì đang - mua bánh ngọt!

Ôn Nặc vội vàng về nhà, không mang theo sạc dự phòng, điện thoại đã chuyển sang chế độ siêu tiết kiệm pin, chỉ còn chức năng nghe gọi cơ bản, không xem được tin nhắn gì cả.

Khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt lâu đời nổi tiếng có tên Trường Hồng, Ôn Nặc bảo tài xế dừng lại.

Đúng vậy, cậu lại muốn "ăn cháo đá bát" rồi.

Mặc dù bạn cùng phòng đã bênh vực cậu buổi sáng, nhưng cả buổi sáng họ không liên lạc, Ôn Nặc sợ chỉ số bạo lực nóng chưa đạt tiêu chuẩn, nên khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt này, cậu bỗng nhớ ra bạn cùng phòng ghét ăn đồ ngọt.

Quá tốt rồi, cơ hội không đến hai lần, mau mua cho bạn cùng phòng một ít đồ ngọt chết người ăn thử xem.

Cũng giống như ép bạn cùng phòng ăn sáng và sữa chua hoa quả, lần này cậu muốn ép bạn cùng phòng ăn bánh ngọt siêu ngọt!

Không muốn ăn chính là không nể mặt, không nể mặt chính là không yêu cậu, không yêu cậu chính là muốn chia tay!

Vì điện thoại hết pin, tiền mua đồ là Ôn Nặc làm nũng nhờ tài xế nhà họ Ôn ứng trước, Ôn thiếu gia chính là tùy hứng như vậy.

Hương thơm của bánh tart khoai môn và bánh bông lan rong biển thịt heo xông khói bay lên ngào ngạt, mang theo hơi ấm ngọt ngào vừa phải.

Ôn Nặc muốn bạn cùng phòng được ăn bánh ngọt mới ra lò ngon nhất, hiếm khi không màng hình tượng mà bước nhanh, về sau còn chạy chậm, cuối cùng thở hổn hển chạy về ký túc xá.
« Chương TrướcChương Tiếp »