Chương 65

Vì không có cậu bạn nhỏ kén ăn Ôn Nặc bên cạnh, Ứng Ly ăn uống rất qua loa, gọi một món mặn, một món rau đơn giản là xong bữa.

Trong lúc đó, điện thoại của Ứng Ly reo lên vài lần.

Nhưng đều là tin nhắn của nhóm nghiên cứu và các bạn học khác, không có một tin nhắn nào từ Ôn Nặc.

Mấy ngày nay, Ôn Nặc cứ bám lấy cậu ta rất chặt, dù không gặp mặt cũng sẽ thường xuyên nhắn tin cho cậu ta, đây hình như là lần đầu tiên sau khi cậu ta thoát kiếp FA được trải nghiệm cảm giác yên tĩnh này.

Tuy nhiên, cảm giác này không hề dễ chịu như cậu ta tưởng tượng.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, ngược lại sẽ khiến những tiếng ồn khác phát ra từ người khác trở nên đặc biệt lớn, khiến người ta nghe thấy mà bực bội trong lòng.

Ứng Ly tăng tốc độ ăn cơm, ăn xong liền rời khỏi nhà ăn về ký túc xá.

Vừa bước vào cửa, lông mày cậu ta liền khẽ nhíu lại.

Hình như, có gì đó không đúng.

Cậu ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt, ánh mắt dừng lại ở đôi giày thể thao màu xám đậm.

Cỡ giày rất lớn, ước chừng khoảng 45.

Rõ ràng không phải giày của Ôn Nặc, đương nhiên cậu ta cũng chưa từng thấy Ôn Nặc đi loại giày màu xám xịt này, cậu bạn trai nhỏ của cậu ta thích quần áo màu sáng.

Bộ não vốn thông minh, nhanh nhạy của Ứng Ly trong giây lát có chút không xoay chuyển kịp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta liền đặt đồ xuống đi vào trong. Đến trước cửa phòng ngủ của Ôn Nặc, cậu ta nghe thấy bên trong có tiếng lục lọi đồ đạc lộn xộn.

Lông mày người đàn ông nhíu chặt hơn, đứng ở cửa nghe một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ứng Ly đặt tay lên nắm cửa, không hề báo trước mà đột ngột mở cửa, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với nửa cái đầu thò ra của Trương Trì.

Hai người đồng thời ngây ra, thốt lên: “Ôn Nặc?”

“…”

“…”

Cái mông đang vểnh lên của Trương Trì lập tức thụt vào trong.

Mẹ kiếp, bạn cùng phòng!

Trương Trì có chút lúng túng, cậu ta còn định đến đây lén lút nói cho Ôn Nặc biết về bộ mặt thật không thể nói ra của Ứng Ly, tiện thể ra oai với tên bạn cùng phòng này một phen, cho cậu ta biết Ôn Nặc không phải là đứa ngốc nghếch, không có ai giúp đỡ… Kết quả lại để Ứng Ly nhìn thấy cảnh mình không mảnh vải che thân, khí thế lập tức yếu đi một nửa.

Cậu ta có chút luống cuống muốn mặc quần vào trước.

Kết quả ai ngờ tên bạn cùng phòng này không biết điều, ngay cả thời gian mặc quần cũng không cho cậu ta, sải bước tiến lên kéo cậu ta ra khỏi cửa tủ.

“Mẹ nó! Cậu có thể để tôi mặc quần vào trước được không?!”

Trương Trì bị kéo ra cũng có chút tức giận, đứng thẳng dậy nhìn, phát hiện Ứng Ly vậy mà còn cao hơn cậu ta nửa cái đầu.

Cằm người đàn ông lạnh lùng, cứng rắn, đôi mắt đen láy có phần đáng sợ liếc xuống nhìn cậu ta, đôi lông mày rậm rạp tạo thành một vùng bóng tối dày đặc, giọng nói lạnh lùng như nước đá, từng chữ từng chữ: “Cậu là ai?”

Ánh mắt Ứng Ly dán chặt vào tay Trương Trì đang nắm chặt chiếc quần đùi màu xanh lá non, ánh mắt lạnh lẽo.

Ôn Nặc rất được yêu thích, điều này cậu ta vẫn luôn biết rõ.

Chỉ là cậu ta không ngờ, buổi sáng vừa đuổi đi Tô Thành Lâm muốn cướp người yêu, bây giờ lại chặn được một tên biếи ŧɦái muốn trộm quần của Ôn Nặc trong ký túc xá.

Tên biếи ŧɦái này còn không mặc quần áo, một cái đùi đầy lông lá đã chui vào trong quần đùi rồi.

Cậu ta nghiến răng, cơ hàm không tự chủ được mà cử động, lòng trắng mắt nổi lên vài tia máu đỏ, quát lớn: “Cởi ra!”

Trương Trì cả đời chưa từng bị ai đuổi như vậy, cơn giận cũng bùng lên, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp… Mày là cái thá gì mà dám quản tao? Còn cởi ra? Xì—”

Trương Trì cười lạnh một tiếng, mặc kệ tất cả mà nhét luôn chân còn lại vào trong quần.

Ứng Ly đột nhiên đưa tay ra, bàn tay to lớn đặt lên vai cậu ta, ngăn cản động tác kéo quần lên của cậu ta.