Chương 56

"Ôn Nặc, có cần tớ xin phép nghỉ học cho cậu không?"

Ồn ào huyên náo, sắc mặt Ôn Nặc cũng dần sa sầm.

Khó chịu thật, mấy người này nói nhiều quá...

Ôn Nặc bỗng nhiên có chút nhớ cậu bạn cùng phòng ít nói của mình.

Vừa nghĩ đến Ứng Ly, Ôn Nặc bỗng nhiên cảm thấy tủi thân.

Có lẽ là hai ngày nay đã quen giả vờ làm nũng với Ứng Ly, giờ phút này rõ ràng không liên quan gì đến Ứng Ly, cậu cũng muốn nổi cáu với Ứng Ly... Dù sao ngực cậu bạn cùng phòng cũng to như vậy, chắc hẳn tấm lòng cũng rộng lượng, cho dù cậu không cần giữ dáng vẻ ôn hòa lễ độ, mà giận dỗi như một cậu ấm được nuông chiều, Ứng Ly cũng sẽ bao dung cậu, phải không?

Mặc dù Ứng Ly luôn lạnh lùng, gần như chưa bao giờ cười với cậu, nhưng vẫn dễ nhìn hơn những gương mặt tươi cười nịnh nọt trước mắt này nhiều.

Nỗi ấm ức không tên dâng lên trong lòng.

Ôn Nặc lấy điện thoại ra, chụp ảnh cánh tay và tay áo dính máu gửi cho Ứng Ly. Kỳ thực chỉ là vết thương nhẹ, nhưng Ôn Nặc cố tình giả vờ đáng thương như thể tay gãy, nũng nịu nói:

【Anh ơi, em bị thương rồi, hu hu hu qaq】

【Nhớ anh quá qaq】

Cậu bạn cùng phòng hình như đã tắm xong trong lúc Ôn Nặc không để ý đến cậu ấy, lập tức trả lời tin nhắn ngay.

【Bạn cùng phòng: Em đang ở đâu?】

Ôn Nặc dùng một tay gõ chữ, báo cho cậu ấy biết số phòng học và tòa nhà.

【Bạn cùng phòng: Đừng khóc, có đau lắm không?】

【Bạn cùng phòng: Đến phòng y tế làm sạch vết thương trước đi, anh qua ngay.】

Ứng Ly hình như tưởng Ôn Nặc thật sự khóc vì mấy chữ "hu hu hu" và "qaq" làm nũng trong tin nhắn, nghiêm túc đến mức hơi buồn cười, tâm trạng vốn đang buồn bực của Ôn Nặc bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

【Ôn Ôn: Vâng, em biết rồi.】

Ôn Nặc cũng không giải thích là mình không khóc, sau khi trả lời Ứng Ly xong liền thu dọn đồ đạc ngoan ngoãn đến phòng y tế.

Giỡn thì giỡn, làm nũng thì làm nũng, nhưng vẫn không thể đùa với sức khỏe được. Huống chi lại còn bị thương ở tay, đối với mỗi người học mỹ thuật mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.

Rất nhiều người vây quanh Ôn Nặc cùng cậu đến phòng y tế, Kiều Hạ cũng đi theo.

Ôn Nặc không từ chối được, đành mặc kệ bọn họ.

Đến nơi, bác sĩ nhìn thấy giật mình, cau mày xua đuổi: "Sao lại đến nhiều người thế? Đừng chen chúc vào đây, các em đợi ở ngoài!"

Bác sĩ giúp Ôn Nặc sát trùng cầm máu, sau đó bôi một lớp povidone-iodine, dặn cậu đừng để vết thương dính nước, vết thương hơi dài, nếu bị viêm có thể sẽ để lại sẹo.

Nghe vậy, có người khẽ thở dài tiếc nuối.

Ôn Nặc da trắng, làn da mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng nõn không tì vết như tác phẩm nghệ thuật, nếu để lại sẹo xấu xí trên đó thì thật đáng tiếc.

Bản thân Ôn Nặc lại không có phản ứng gì, cười cười với bác sĩ: "Em biết rồi, cảm ơn cô ạ."

"Rầm"!

Cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra, đập vào tường phát ra tiếng động chói tai.

Bác sĩ cau mày nhìn qua, sững người khi nhìn thấy người đến.

Người đến là cậu ba nhà họ Tô - Tô Thành Lâm.

Tô thiếu gia mặc một bộ đồ hiệu to oành nổi bật, tay đeo đồng hồ Rolex Submariner, chân đi giày Louis Vuitton trắng đen, chỉ thiếu điều viết chữ "có tiền" lên mặt, phía sau còn đi theo ba tên đàn em lần trước bị Ôn Nặc đuổi đi, đến một cách hùng hổ.

"Ôn Nặc, tôi nghe nói cậu bị thương?" Tô Thành Lâm đi thẳng đến trước mặt cậu hỏi: "Chuyện gì vậy? Kẻ nào làm cậu bị thương đâu!"

Ôn Nặc còn chưa kịp lên tiếng, trong đám đông đã có người lúng túng đáp: "Cậu ấy... cậu ấy không đến..."

Tô Thành Lâm trừng mắt, hung dữ nhìn sang, giọng nói cao vυ"t: "Không đến?!"

"Cậu ta làm người khác bị thương, còn dám không đến đây?" Tô Thành Lâm vỗ vai tên đàn em bên cạnh, sai bảo: "Mày, đến khoa Mỹ thuật của Ôn Nặc lôi tên khốn đó đến đây, tao muốn nó đích thân xin lỗi Ôn Nặc!"