Chương 54

【Tớ không tin, trừ khi cậu gọi video cho tớ.】

Lần này gửi tin nhắn xong, bên kia im lặng rất lâu, mãi đến khi Ôn Nặc sắp đi đến tòa nhà dạy học mới nhận được tin nhắn trả lời.

Ôn Nặc không chút đề phòng cầm điện thoại lên xem——

Cậu bạn cùng phòng không nói gì, chỉ gửi thẳng một tấm ảnh qua.

Trong ảnh là một thân thể hoàn mỹ đang được dòng nước ấm áp xối lên, Ứng Ly chỉ chụp nửa người trên bên trái, từ đường quai hàm sắc nét cho đến cơ bụng săn chắc. Dòng nước chảy dọc theo đường nét cơ bắp, phác họa rõ ràng rãnh bụng chữ V và xương quai xanh thẳng tắp.

Chỉ cần là gay nhìn một cái là chân cũng mềm nhũn.

Trong lòng Ôn Nặc thầm kêu lên một tiếng "Trời đất ơi", vội vàng gập điện thoại lại, nhìn trái nhìn phải, xác nhận xung quanh không có ai mới dám mở ra xem tiếp.

【Bạn cùng phòng: [Ảnh]】

【Bạn cùng phòng: Không tiện lắm, đừng video nữa.】

【Bạn cùng phòng: Chụp cho cậu xem rồi đấy, tớ thật sự đang tắm.】

【Bạn cùng phòng: Bạn trai à, đừng làm khó tớ nữa.】

Ôn Nặc: "..."

Mặt Ôn Nặc bỗng chốc đỏ bừng.

Bạn cùng phòng thật sự là lần đầu tiên yêu đương sao... Không phải là lừa cậu đấy chứ? Sao cứ có cảm giác cậu ấy còn biết cách thả thính hơn cả cậu vậy?

Ôn Nặc cảm thấy mình bị cậu ấy dùng body phản dame, có chút buồn bực cất điện thoại đi, không thèm để ý đến cậu ấy nữa.

Đến phòng vẽ, Ôn Nặc bày biện dụng cụ xong rồi ngồi xuống, mở bữa sáng mà cậu bạn cùng phòng đã đóng gói sẵn ra ăn.

Hôm nay để tránh Ứng Ly, cậu đã dậy rất sớm, bây giờ phòng vẽ vẫn chưa có nhiều người lắm. Nhưng Ôn Nặc vừa xuất hiện, đã nhanh chóng thu hút không ít ánh nhìn, rất nhanh đã có người vây quanh bắt chuyện.

"Ôn Nặc, sao cậu đến sớm thế?"

"Tác phẩm dự thi cậu vẽ đến đâu rồi, tớ còn chưa động bút nữa."

Mọi người ríu rít hỏi han, cậu thiếu niên được vây quanh ở giữa mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn trả lời từng người một, trước khi nói đều nuốt thức ăn trong miệng xuống trước, dáng vẻ ăn uống tao nhã đẹp mắt.

"Bốp"!

Kiều Hạ lỡ tay dùng sức quá mạnh, làm gãy ngòi bút, để lại một dấu chấm sắc nhọn trên giấy.

Cậu ta cười có chút gượng gạo.

Quả nhiên, chỉ cần Ôn Nặc xuất hiện, những người vừa nãy còn vây quanh cậu ta nói cười sẽ như ruồi thấy bánh ngọt, không thể chờ đợi được mà xúm lại, rồi vo ve không ngừng, ồn ào muốn chết.

Kiều Hạ cất bút, cũng đi tới.

Nhìn qua, bữa sáng trước mặt Ôn Nặc tuy trông có vẻ ngoài khá ổn, nhưng chỉ là một chiếc sandwich kẹp thịt rất bình thường, bắp ngô cũng chỉ là bắp ngô hấp bình thường, sữa chua lại càng là nhãn hiệu thông thường nhất trong tủ lạnh siêu thị.

Kiều Hạ nghi hoặc bước tới, thầm nghĩ nhà họ Ôn phá sản rồi sao, sao toàn ăn mấy thứ đồ của mấy quán vỉa hè thế này.

Nhưng trên mặt cậu ta chỉ nở nụ cười ôn hòa, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Ôn Nặc, hiếm khi thấy cậu mang bữa sáng đến ăn đấy, chẳng phải bình thường cậu đều lười ăn sáng lắm sao? Đây là đồ của quán trà nào làm vậy, ngon đến mức khiến cậu phải quý trọng thế này?"

Ôn Nặc ngẩn người, cười cười ngại ngùng: "Không phải mua đâu, đây là bạn trai tớ làm cho tớ."

Tuy không phải thứ gì phức tạp, nhưng viền bánh mì giòn rụm, ruột bánh mì mềm mại thơm ngọt, ăn vào miệng còn ấm ấm, rõ ràng là rất dụng tâm.

Mọi người vừa nghe thấy cách gọi này, đều trở nên phấn khích.

Vì Ôn Nặc đã tự mình mở lời, bọn họ cũng dám hỏi, ríu rít: "Ôn Nặc, cậu và Ứng Ly quen nhau từ khi nào vậy?"

"Sao chưa bao giờ nghe cậu nói thế?"

"Thật tuyệt vời, cậu là người đầu tiên hái được bông hoa trên đỉnh núi cao này đấy, cậu có biết cậu ấy tính tình rất lạnh lùng không, nhưng vẫn có rất nhiều người tỏ tình với cậu ấy..."

"Rốt cuộc cậu đã quen với cậu ấy thế nào vậy? Chẳng phải nghe nói Ứng Ly không thích con trai sao?"