Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tai Ôn Nặc hơi nóng, quay đầu đi, sợ cậu ấy phát hiện ra ý đồ của mình: "... Ừ, không được sao? Cậu bị cận à?"

Ứng Ly lắc đầu: "Được chứ, tớ nhìn rất rõ."

Ôn Nặc vui vẻ nói: "Tuyệt quá!"

Sau đó như sợ cậu ấy đổi ý, lập tức mua hai chỗ ngồi liền nhau ở hàng cuối cùng.

Đây chính là hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim đấy... Ai hiểu thì hiểu.jpg

Những người có học thức cao như bạn cùng phòng chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường hành vi thiếu ý thức của các cặp đôi trong rạp chiếu phim. Nếu cậu ta nhất quyết muốn trở thành kẻ hôn hít ồn ào thiếu văn minh đó và còn lôi kéo Ứng Ly xuống nước, Ứng Ly chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

... Ơ, nhưng hình như hôn hít với cậu ấy mà nói thì độ khó vẫn hơi cao.

Không được thì đến lúc đó cậu sẽ linh hoạt chuyển sang ôm ấp, sờ soạng vậy.

Lần trước cậu chỉ vô tình chạm vào cạp quần của bạn cùng phòng thôi mà cậu ấy đã phản ứng mạnh như vậy rồi, nếu cậu thật sự sờ mó chỗ nào đó, chắc chắn bạn cùng phòng nghiêm túc, đứng đắn kia sẽ tức giận.

Cốt truyện tiếp theo sẽ là, bông hoa trên đỉnh núi cao cảm thấy bị xúc phạm, chiến tranh lạnh với cậu. Cậu lại cố chấp sử dụng bạo lực nóng vào lúc không thích hợp, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng chắc chắn sẽ kết thúc bằng một cái kết không mấy tốt đẹp.

Mua vé xong, Ứng Ly đứng dậy.

Cậu ấy cảm thấy trạng thái của mình có chút kỳ lạ nên đề nghị muốn về phòng.

"Được thôi." Đạt được mục đích, Ôn Nặc cuối cùng cũng buông tha cho bạn cùng phòng.

Ứng Ly nói muốn đi nhưng lại không đi, do dự một lúc mới mở miệng hỏi: "Ôn Nặc, cậu dùng sữa tắm gì vậy?"

Ôn Nặc ngẩn người, tuy không biết tại sao chủ đề lại nhảy vọt như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tớ mua đại ở siêu thị, hình như là mùi dưa chuột. Cậu thích mùi này à?"

"Không có gì, tớ chỉ hỏi thôi." Nói xong, Ứng Ly nhanh chóng về phòng.

Ôn Nặc gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, tự mình về phòng tắm rửa rồi thoải mái ra phòng khách vẽ tranh.

Vẽ tranh là một việc rất tốn sức, Ôn Nặc bất tri bất giác cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ thì thấy cũng sắp đến giờ ngủ rồi. Ôn Nặc dọn dẹp dụng cụ vẽ, đứng dậy tìm đồ ăn, định ăn khuya một chút rồi ngủ.

Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có sữa chua và một ít trái cây.

Ôn Nặc đột nhiên nhớ tới Ứng Ly nói cậu ấy không thích uống sữa chua, bảo cậu uống hết đi.

Đôi mắt đẹp của chàng trai bỗng sáng lên.

Cơ hội tốt để sử dụng bạo lực nóng lại đến rồi!

- Nhân danh tình yêu ép buộc cậu làm những việc cậu không muốn làm!

Ôn Nặc vội vàng lấy vài hộp sữa chua và một ít trái cây từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch sẽ, định làm sữa chua trái cây trộn, cậu muốn làm thêm một phần nữa mang qua cho bạn cùng phòng, ép cậu ấy ăn.

Không ăn là không nể mặt, không ăn là phụ lòng tốt của bạn trai, phụ lòng tốt của bạn trai là đồ tồi!

Ôn Nặc làm xong, bưng một bát, đi đến trước cửa phòng bạn cùng phòng gõ cửa.

Ứng Ly vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã mở cửa cho cậu, bóng dáng cao lớn xuất hiện sau cánh cửa, gần như có thể bao phủ Ôn Nặc, cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"

Ôn Nặc cười híp mắt giơ cao bát trái cây trong tay, thậm chí còn cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh: "Tớ làm đồ ăn khuya cho cậu, ăn không? Là sữa - chua - trái - cây - trộn đó."

Ôn Nặc cố tình nhấn mạnh chữ "sữa chua".

Ứng Ly sững người một chút, nhường đường cho cậu vào, lông mày hơi nhíu lại. Cậu ấy thật sự không thích uống sữa chua, đặc biệt là loại có kết cấu đặc sệt, cậu ấy cảm thấy rất ngấy, chỉ có trẻ con mới thích uống.

Ôn Nặc đặt bát sữa chua lên bàn, bên cạnh là một cuốn sách đang mở dang dở, trên đó chi chít những lời chú thích, lúc này mới biết bạn cùng phòng hóa ra vẫn đang đọc sách.
« Chương TrướcChương Tiếp »