Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mệt quá.

Mặc dù cả buổi sáng chẳng làm gì, nhưng vẫn thấy mệt quá...

Ôn Nặc nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng, cười không nói nên lời.

Cậu chưa từng thấy cặp đôi nào trông xa lạ như vậy.

Thôi, cứ đi từng bước một đã.

Ôn Nặc đứng dậy, lấy đồ trong vali ra sắp xếp.

Cậu không giỏi làm việc nhà, chẳng biết mình đang bận bịu cái gì nhưng cứ thế loay hoay mãi một lúc, cuối cùng cũng thu dọn xong. Cậu nhìn sàn nhà, quyết định ra ngoài lấy chổi vào quét dọn. Phòng này trước đây không có ai ở, ít nhiều cũng có chút bụi.

Ôn Nặc vừa bước ra khỏi phòng khách, đã thấy có người trên ghế sofa.

Cậu lại gần nhìn, thì ra là Ứng Ly đang nằm ngửa, trên mặt đắp một cuốn sách chuyên ngành dày cộp, hình như là đọc sách mệt quá nên ngủ thϊếp đi.

Ôn Nặc chớp chớp mắt, có chút buồn cười.

Quả nhiên, bạn cùng phòng miệng thì nói không, nhưng thực ra vẫn mệt lắm chứ.

Ôn Nặc ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn Ứng Ly rồi bắt đầu suy nghĩ lan man.

Nếu thế... bạn cùng phòng có cơ bụng không nhỉ?

Cậu chỉ nghe người ta nói Ứng Ly là cực phẩm trong giới gay, dáng người rất đẹp, nhưng cậu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, Ứng Ly cũng không tham gia bất kỳ đội thể thao nào của trường. Hơn nữa, cánh tay có chút cơ bắp với việc có cơ bụng, cơ ngực, cơ lưng các thứ, độ khó hoàn toàn khác nhau.

Nếu Ứng Ly thật sự có dáng người đẹp như vậy, thì tại sao chưa bao giờ thấy cậu ấy khoe ra?

Con trai tuổi này nếu có chút cơ bắp, chắc hẳn đều muốn ngày nào cũng cởi trần khoe khoang nhỉ? Giống như con trai nếu cao mét tám, nhất định sẽ cho bạn biết trong vòng ba phút.

Mắt Ôn Nặc đột nhiên sáng lên.

Cuối cùng cũng để cậu bắt được rồi!

Chỉ cần cậu nhìn một cái, phát hiện Ứng Ly không có cơ bụng, hoặc dáng người bình thường, cậu có thể giả vờ thất vọng nói mình không thích người gầy, sau đó thuận lý thành chương chia tay!

Ôn Nặc phấn khích nắm chặt tay, cẩn thận lại gần Ứng Ly, nhìn từ phía dưới xem cậu ấy đã ngủ say chưa.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cằm và xương hàm tuyệt đẹp của Ứng Ly, cổ thon dài, cuốn sách che khuất khuôn mặt, không hề có động tĩnh gì.

Ôn Nặc nhỏ giọng gọi: "Bạn cùng phòng?"

Không có phản hồi, xem ra là ngủ thật rồi.

Ôn Nặc mừng thầm, lại nhỏ giọng trêu chọc: "Bạn trai?"

Cuối cùng, Ôn Nặc còn trêu thêm một câu: "Ông xã?"

Vẫn không có phản ứng.

Ôn Nặc kích động đưa tay ra, chậm rãi tiến đến gần ngực Ứng Ly.

Bạn cùng phòng mặc áo sơ mi kiểu dáng hơi hướng casual, vừa hay tiện cho Ôn Nặc cởi cúc áo, cậu liếc mắt một cái rồi cài lại, không để lại dấu vết.

Một cúc, hai cúc, ba cúc...

Theo động tác cẩn thận của Ôn Nặc, ngực Ứng Ly dần dần lộ ra. Ôn Nặc dừng động tác, cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay nhẹ nhàng vén hai bên vạt áo cậu ấy ra nhìn.

Chỉ thấy xương quai xanh của bạn cùng phòng rõ ràng, cơ ngực hơi nhô lên chứ không quá phô trương, đường nét rõ ràng, không hề tầm thường như mình tưởng tượng. Trong phòng bật điều hòa, cơ thể người đàn ông tiếp xúc với không khí lạnh, hai chỗ bị nhìn thấy dần dần hiện rõ.

Ôn Nặc chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hơi nóng phả lên làn da mỏng manh.

Đã làm đến nước này rồi, cậu không tin tà mà cởi thêm ba cúc nữa, cởi đến khi nào không cởi được nữa thì thôi.

Thân hình rắn chắc của người đàn ông hoàn toàn lộ ra, cơ bụng sáu múi rõ ràng, rãnh bụng sâu khoảng nửa đốt ngón tay, săn chắc không chê vào đâu được.

Quả thực là một thân hình hoàn hảo đến mức khiến cả người đồng giới cũng phải ghen tị, danh hiệu cực phẩm giới gay quả không ngoa.

Trái tim đang treo lơ lửng của Ôn Nặc cuối cùng cũng chết hẳn.

Cậu vừa nản chí, đầu ngón tay liền vô lực hạ xuống, nhẹ nhàng chạm vào cạp quần của Ứng Ly.

Ôn Nặc còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay to đã nhanh chóng vươn ra nắm lấy cổ tay cậu, lực đạo mạnh mẽ, còn hơi run rẩy.
« Chương TrướcChương Tiếp »