Chương 12: Con chồng trước và cha dượng (12)

Khi ý nghĩa này xuất hiện, cảm giác khó chịu ở trong bụng rất rõ ràng.

Cô khó chịu chép miệng.

Ánh mắt của Mạnh Dịch Dương từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời đi.

Gương mặt ở dưới thân rất quen thuộc, yên lặng không một tiếng động xuất hiện dưới du͙© vọиɠ của hắn.

Rõ ràng là một người trẻ tuổi sạch sẽ tự do, nhưng mọi âm thanh im lặng vào nửa đêm hóa thành nhánh cây giống như xiềng xích quấn chặt lên cơ thể của hắn, sau đó giam cầm trái tim đang rục rịch của hắn.

Mạnh Dịch Dương đã lâu không được thoả mãn du͙© vọиɠ.

Bây giờ, lại là một lần khám phá khác.

Lòng bàn tay đầy những vết chai mỏng của hắn sờ lên bộ mặt hồng phấn của cô, cả người Ngụy Tiểu Ngư giống như có dòng điện kí©h thí©ɧ run lên một trận, sau đó cô rùng mình một cái.

Đầu ngón tay thon dài lướt qua gương mặt tinh xảo của cô, xẹt qua cánh mũi và đôi môi sưng to vì bị hắn hôn. Sau đó hắn sờ xuống cái cổ mảnh khảnh, bàn tay đặt ở xương quai xanh một chút, cuối cùng hắn đưa tay chạm vào vυ" của cô.

Mở ra, nhận lấy.

"Ưʍ..."

Hai cánh môi đỏ mọng thốt ra những tiếng nức nở ngọt ngào giống như con mèo nhỏ.

Bụng dưới của Mạnh Dịch Dương càng ngày càng nóng.

Khuôn mặt trước mắt đỏ ửng xinh đẹp trở nên mê người, như được một tầng sương mỏng phủ lên.

Nhưng hắn biết là ai.

Hắn vẫn biết là ai.

"Cá con..."

Giọng nói của Mạnh Dịch Niên khàn khàn, trầm thấp đột nhiên gọi ra cái tên gọi này khiến Ngụy Tiểu Ngư không dám tin tưởng.

Nhưng cơ thể của cô lại có phản ứng.

Vốn dĩ nơi mềm yếu kia dựa vào đôi chân dài mềm nhũn không cho kẻ xâm nhập có cơ hội chen vào.

Người đàn ông không hề do dự.

"Không... Ưm a..."

Bí mật không bao giờ còn là bí mật.

"Ướt rồi?"

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướŧ áŧ vô cùng rõ ràng. Cách một lớp vải, Mạnh Dịch Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được hoa huyệt đang đóng mở theo quỹ đạo, nhìn giống như một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn, vô cùng đói khát.

Bàn tay hắn dùng lực, các đốt ngón tay đi vào trong động huyệt nho nhỏ chưa từng bị dò hỏi kia.

Cảm giác này quá chân thật.

Chân thật khiến hắn không muốn buông tay.

"Không cần..." Bàn tay to lớn ấm áp bao phủ lấy âʍ ɦộ, dâʍ ɖị©ɧ mất khống chế phun đầy ra ngoài. "Lạ quá, cha bỏ tay ra ngoài được không? Ưʍ... Không."

Không những không bỏ ra mà bàn tay to lớn ấy còn giãn ra giống như đang xoa bóp, bỏ cánh hoa vào túi tuỳ ý trêu đùa.

Một lúc sau, Ngụy Tiểu Ngư đã phun ra.

Nếu là người phụ nữ khác, đoán chừng Mạnh Dịch Dương đã sớm cảm thấy phiền, giọng nói gay gắt mà đuổi người đó ra ngoài. Nhưng đây là Ngụy Tiểu Ngư, hắn còn cảm thấy cô rất thân thiết, đáng yêu.

Hắn thậm chí hận không thể để cô kêu lên thêm vài tiếng nữa.

"Ưʍ..."

Ngụy Tiểu Ngư thở dốc, cô vẫn còn đắm chìm trong lần cao trào đầu tiên trong cuộc đời chưa kịp hoàn hồn lại.

Sự vui sướиɠ khắc vào trong tận xương cốt, trong mỗi tế bào đều phát ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như sóng thần quét qua cơ thể của cô, nhưng rất nhanh đã bị sự đau đớn giống như xé rách thay thế.

"Ưm, đau."

Không biết từ khi nào, ngón tay của Mạnh Dịch Dương đã đâm vào trong hoa huyệt.

Sau đó, hắn bỏ cả hai ngón tay vào.

"Đau quá..." Mặt cô trắng bệch đi, "Không..."

Đường đi nhỏ hẹp đột nhiên bị căng ra, cảm giác không hề dễ chịu.

Ngón tay người đàn ông dường như cố tình không cảm nhận được lực cản càng đẩy mạnh hơn về phía trước, rất nhanh hai phần ba đốt ngón tay đã đi vào hết.

Thời gian như ngừng lại.

Đối với Ngụy Tiểu Ngư.

Mãi đến khi xuất hiện sự tê dại kì diệu lan tràn từ bàn chân lên tận trán. Sự đau đớn từ tận xương cốt ban đầu đã biến thành kɧoáı ©ảʍ khó tả.

"Ưm a."

Tiếng rêи ɾỉ lọt vào tai làm ngón tay hắn xoa nắn với tốc độ nhanh hơn, âm đế mềm mại nho nhỏ vốn dĩ đang co rúm bất an vì được kí©h thí©ɧ mà nhanh chóng lên tinh thần. Trực giác Mạch Dịch Niên mách bảo muốn nếm thử cảm giác thọc vào rút ra.

Đầu tiên là chậm rãi, thật cẩn thận chờ Ngụy Tiểu Ngư dần dần thích ứng mới bắt đầu hướng vào bên trong không ngừng ra vào giống như dươиɠ ѵậŧ.

"A, chỗ đó... Không thể ô..."

Lớp màng mỏng ngăn cản người đàn ông lại.

Đôi mắt xinh đẹp mông lung của Ngụy Tiểu Ngư mở to nhìn Mạnh Dịch Dương, lắc lắc đầu.

Cô biết rất rõ điều này là gì, cô cũng biết nếu đâm thủng lớp màng mỏng kia, cô và Mạnh Dịch Dương sẽ không thể trở về quan hệ bố con bình thường trong quá khứ được nữa.

Cô không sợ không có quan hệ huyết thống, cũng không thể phủ nhận cô thật sự có chút tâm tư nhỏ khó nói đối với Mạnh Dịch Dương. Nhưng từ trước tới nay Ngụy Tiểu Ngư cũng không có tính toán làm đến bước này.

Theo quy củ, việc này đã đi lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Lý trí của cô nói ra hai chữ "Không cần" rất rõ ràng, cô cũng dùng toàn bộ sức lực của mình nắm lấy cánh tay của Mạnh Dịch Dương.

Nếu như sự việc không thể khống chế được, có phải nên dừng lại trước không.

"Cha ơi, cầu xin người."