Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaHai ngày đầy khẩn trương kí©h thí©ɧ cứ thế mà qua, trong lúc Jason còn bớt chút thời gian để mua cho hai đứa em trai của mình hai bóp tiền khá xa xỉ, hai bộ mỹ phẩm dưỡng da.
King khóe miệng co quắp, Jason giải thích: “Bóp tiền là cho Jack, còn mỹ phẩm dưỡng da là của Jeff.”
“Jeff còn thụ hơn cả Jack à?” King nhíu mày.
“À …” Jason nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Hình như cũng không phải như thế, Jeff nó … không giống người thường.”
“Là OMEGA à?” King hỏi.
Jason lắc đầu: “Nó là BETA, hình như do cả ngày phải ngồi trước máy tính hứng phóng xạ rất nhiều cho nên khá để ý tới da.”
King: “…”
Hai người phúc chí tâm linh song song mở miệng.
“Shane có để ý không?”
“Shane sẽ không để ý.”
Trải qua cuộc sống khẩn trương mà bận rộn, cuối cùng cũng tới được buổi trưa ngày thứ ba.
Trong lúc hai người đã phát hiện bên người chợt xuất hiện có bóng người khả nghi chắc chắn, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác, vẫn cùng đồng nghiệp công ty bảo trì liên hệ chặt chẽ, khiến cho người đó không cách nào kiếm được cơ hội ra tay.
Bọn họ vẫn biết chỗ bên kia ông già vẫn càng về sau càng gần tới ngày họ về nước sẽ càng thêm lo lắng.
BOSS ra lệnh 1 tiếng, các đồng nghiệp mỗi người đều đi một ngả tự do hoạt động, Jason cùng King đi ra cửa chính công ty, đón 1 chiếc taxi, lấy lấy điện thoại cầm tay ra mở bản đồ thảo luận tiếp theo nên đi đâu.
Quyết định về lại khách sạn lấy đồ đạc trước, lúc này đã 12h30.
Mười phút sau hai người họ tới được khách sạn.
Sau khi vào phòng, Jason vẫn vào phòng tắm trước sắp xếp đồ đạc, sau lưng lộ ra khoảng trống, King âm thầm móc ra lưỡi dao giấu ở trong tay, dường như không có việc gì mà chờ Jason đi ra, liền tiến lên ôm lấy hắn mà hôn môi, trong nụ hôn khiến hai người họ say mê, lưỡi dao đâm thẳng vào lưng của Jason.
Jason phản ứng nhanh chóng, nhưng cũng không kịp phòng bị, lưỡi dao đã đâm sâu vào lưng của hắn, hắn đẩy mạnh King ra, King lần thứ hai mạnh mẽ tấn công, hai người ở trong căn phòng xếp nhỏ mà vung tay.
Sức bật của OMEGA vốn không mạnh, bao lâu sau King dần xuống hạ phong, nhưng do trong lưỡi dao có thuốc tê, nên Jason cũng cũng chậm phát hiện thể lực xói mòn lợi hại.
Hai bên thối lui cách xa nhau, Jason nỗ lực ổn định tâm thần, tức giận trừng King: “Vì sao?”
King cười nhạt: “Vì chính nghĩa và hòa bình.”
Jason: “…”
King nhún vai: “Anh thà chết để bảo vệ cái thứ kia, tôi đã lấy được nó rồi, cho nên cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa.”
Jason nhất thời mặt trắng bệch.
“Tôi sẽ luôn vì khách hàng mà suy nghĩ phương án tốt nhất, cho nên tôi nghĩ, nếu lần này tôi không ngừng tặng khách hàng phần quà lớn, nói không chừng tiền thù lao nguyên bản sẽ tăng thêm chăng?” King cười cười.
OMEGA linh mẫn lần thứ hai xuất thủ, người đàn ông đang dùng thuốc kiềm chế trở thành BETA phát hiện tiếp tục đánh nữa chỉ có hại cho bản thân mình, nên đá giả một cước, thừa dịp King né tránh, rất nhanh chạy ra khỏi phòng.
Nhưng King không có đuổi theo, bởi vì thể lực của y đã bị tiêu hao, thở hổn hển hai ba lần rồi tạm nghỉ 1 chút, y đi tới trước tủ đầu giường, lấy ra va-li hành lý cá nhân mở ra mật khẩu, lấy ra một phần tư liệu mật rồi nhìn 1 chút, sau đó bỏ vào ba lô tư nhân, cuối cùng chẳng chút cảm xúc mà ra khỏi phòng.
Đi tới ngã tư đường đã hẹn trước đó, không bao lâu sau có một chiếc xe bán bánh mì dừng trước mặt.
Xuống xe có hai người đàn ông mặc đồ đen, lấy đồ bịt mắt ra, King bĩu môi, nhưng là vẫn phối hợp đeo vào, rồi lên xe.
Xe chạy cũng hai ba tiếng, cũng không biết là có cách xa thành phố xa xôi hay không, hay chỉ đang chạy quanh quanh thành phố.
Cuối cùng xuống xe mở bịt mắt ra, King phát hiện bản thân đang ở bến tàu, chung quanh đều là các thùng hàng lớn.
Dọc theo đường đi King đều mang biểu tình đạm mạc, theo hai người mặc đồ đen đi vài vòng, tới một kho hàng nằm ở tầng 2 của trung tâm bến tàu.
Lần này cũng không có ai tới lục soát người y cả, nếu muốn nói, y nghĩ chung quanh có hơn 10 tên súng vác vai, đạn lên nòng còn nguy hiểm hơn cả y nữa kia, cho nên cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc gì.
Ông già gầy quắc thước kia vẫn hòa ái dễ gần vẫn như cũ, ở trong một cái phòng ở lầu 2 đang pha trà Ô Long Trung Quốc, thấy y bước vào, gã cười tủm tỉm bắt chuyện kêu y uống trà.
King bảo trì tập quán giản đơn thô bạo, từ ba lô lấy ra túi văn kiện: “Đồ ở đây, tiền đâu?”
Lý Cường, hay à nói John Lee đưa tay ra dấu, một người đàn ông đang kính râm ở phía sau lấy ra một iPad thao tác vài cái.
“Tôi đưa trước nửa, văn kiện sau khi tôi nghiệm thu không có sai, sẽ đưa tiếp nửa còn lại, được không?” John hỏi.
King nhíu mày: “Shane đâu?”
“Bạn nhỏ của cậu đã sớm cho người dẫn về một chỗ an toàn trong nội thành rồi, cậu có thể yên tâm.” John trả lời.
Điện thoại di động của King chợt run, quả nhiên là một khoản tiền 100.000 dolla Mỹ chuyển vào tài khoản y. Y lại mở ra bản đồ trong điện thoại, mở ra phần mềm mà trước đó Shane có tạo cho y, phát hiện tên nhóc kia quả thật đang ở trong một cái ổ ở trung tâm thành phố, đồng thời hệ số an toàn chỉ 6/10.
Nhíu mày, cuối cùng y mới đi lên đưa văn kiện cho gã.
Gã tiếp nhận, đưa qua cho người đàn ông phía sau, sau đó cười nói với King: “6 lần mã hóa gì đó, bên chỗ tôi nhanh nhất cũng phải mất 24 tiếng, trong khoảng thời gian này, chắc cậu không phiền ở bên cạnh chơi cùng ông già này chứ?”
King không nói gì.
Gã khoát khoát tay: “Mời ngồi, uống trà, có trà Trung Quốc hạng nhất thế giới đây. Với lại cậu sống ở Trung Quốc thế nào rồi, quen chưa? Hình như bản thân cậu chính là Hoa kiều.”
King suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống cái ghế trước mặt gã, nhưng không có hưởng ứng mà uống trà theo lời gã, mà từ trong ba lô lấy ra một dụng cụ làm đẹp, bắt đầu chẳng để tâm gì hết mà ngồi giũa móng.
“Hahaa, cậu vẫn đặc biệt thế này đó hả?” John cười rộ lên, chẳng thèm để tâm tới hành động thất lễ của y.
“Cũng bình thường.” King trả lời. “Vốn định tặng cho ông một phần quà đặc biệt …”
“Là Âu Dương Jason sao?” John hỏi.
King mí mắt cũng chẳng nâng, xuy móng tay: “Ừ, nhưng hắn chạy rồi.”
“Vì sao cậu không gϊếŧ hắn? Chẳng phải cậu đã từng có cơ hội rất tốt đó sao?” John hiếu kỳ, điều tra mà hỏi.
King nhíu mày: “Tôi chẳng thù hận gì hắn cả, hơn nữa kỹ xảo của hắn cũng khá tốt … Tuy rằng ông ban đầu nói sẵn tiện có thể gϊếŧ hắn, nhưng lẽ nào một người chết lại có giá trị hơn người sống sao?”
“Thế nhưng hiện tại ngay cả người sống cũng chẳng thể xử lý được?” Gã hỏi.
“… Tôi giảm cho ông 8%, tôi là một bên B rất biết nghĩ cho khách hàng đó.” King suy nghĩ một chút, trả lời.
Gã cười ha ha: “Cậu quả là rất thú vị, thế nhưng yên tâm, cậu không cần chiết khấu 8% cho tôi.”
King nhìn gã 1 cái, nhún vai: “Vậy thì càng tốt.”
“Hơn nữa, cậu coi như tặng tôi 1 phần quà.” John cười nói. “Không có công kích lúc trước của cậu, thì người của tôi nếu muốn bắt được một bộ đội đặc chủng mạnh như hắn, phòng chừng ngay cả xác xuất thành công cũng chẳng có.”
“Khoảng bao nhiêu?” King thuận miệng hỏi.
“1/13.” Gã trả lời.
King vô cùng kinh ngạc: “Hắn lợi hại như thế?”
“Cho nên tôi rất rất bội phục cậu.” Gã nở nụ cười, thiện ý nói.
King sửng sốt một chút, lập tức cũng hiểu hiểu mà cười cười: “Cái này à, đàn ông mà … đều dựa vào nhu cầu mà thôi.”
“Nhưng hắn có vẻ yêu cậu lắm thì phải.” John nói.
“Vậy thì hắn quả thực quá xui xẻo.” King hờ hững nói.