Chương 32

“Ba ba! Ba ba để con trai bắn đi! Cầu xin ba ba!” Trì Vũ một bên khóc lóc, một bên mở đùi ra cho côn th*t của Tề Tu Viễn tàn nhẫn đâm chọc, gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh lạnh nhạt nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©. Tề Tu Viễn đã bắn một lần, mà ngọc căn của Trì Vũ vẫn đang bị khóa lại, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không bắn ra được!

Tề Tu Viễn kéo mông Trì Vũ xuống, hạ thấp eo, điên cuồng lao vào bên trong thân thể anh, liên tục cọ xát điểm mẫn cảm trên thịt ruột, tinh hoàn của hắn hung hăng đánh vào mông thịt đầy vết thâm tím, khiến hai cánh mông trở nên đỏ bừng.

“Ba ba! Quá nhanh! Đừng mà! Đừng mà!” Trì Vũ lắc đầu, nước mắt cùng nước miếng trộn lẫn với nhau, hai mắt thất thần, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt hoàn toàn nuốt chửng lý trí của anh, xâm chiếm lấy thân thể của anh, côn th*t điên cuồng tấn công vào bên trong tiểu huyệt, anh theo bản năng sợ hãi muốn chạy trốn nhưng thân thể lại không nghe lời mà càng cuốn lấy chặt hơn, hận không thể để kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này hoàn toàn phá hủy anh.

“Ba ba! Ba ba! Sắp hỏng rồi! Tiểu huyệt bị thao hỏng mất!” Trì Vũ run rẩy bò về phía trước, muốn thoát đi sự kiềm hãm của Tề Tu Viễn, lại bị hắn nắm chặt đè eo xuống, côn th*t miệt mài thọc vào rút ra.

“Ba ba! A a! Con sai rồi! Con trai biết sai rồi! Ba ba làm ơn tha cho con đi!” Trì Vũ hoàn toàn không có biện pháp, ngọc căn bởi vì bắn không ra mà vẫn luôn gắng gượng, thậm chí đã có chút xanh tím, lại cương cứng hơn nữa, chạm vào một chút liền đau.

“Biết sai rồi sao?” Tề Tu Viễn lật người Trì Vũ lại, đầu lưỡi ôn nhu liếʍ nước mắt của anh, côn th*t lại càng hung ác công kích tiểu huyệt.

Biểu tình của Trì Vũ trở nên hoảng hốt, vô lực mở đùi ra, “Biết…… A…… Biết sai rồi…… Ba ba tha cho con…… A……”

“Về sau có chịu nghe lời ba ba nói hay không?!”

“Nghe! Đều nghe ba ba! A! Cởi ra! Ba ba cởi thứ đó ra giúp con đi!”

Tề Tu Viễn hung hăng thao thêm vài cái, ngón tay nắm lấy khóa dương v*t, ngọc căn của Trì Vũ run lên vài cái nhưng bắn không ra, anh khóc càng lớn hơn nữa.

“Ô ô! Ba ba! Hư mất! Cái ấy hư mất thôi! Ô ô!”

Tề Tu Viễn an ủi hôn lên mặt Trì Vũ, đầu lưỡi liếʍ khóe mắt của anh, “Không sao đâu, ba ba giúp con loát ra.” Nói xong, ngón tay của hắn liền nhẹ nhàng chơi đùa tiểu gia hỏa đang bị nghẹn đến xanh tím.

“A…… Đau……” Ngón tay Trì Vũ nắm chặt ga trải giường, miễn cưỡng nâng eo cho Tề Tu Viễn chạm vào.

Ngọc căn bởi vì vô pháp bắn tinh cho nên đỉnh đầu trở nên cực kỳ mẫn cảm, lòng bàn tay của Tề Tu Viễn chạm vào một chút, đau đớn liền từ truyền từ ngọc căn đến toàn thân.

“Ráng một chút nữa.” Tề Tu Viễn cuốn lấy đầu lưỡi của Trì Vũ, ngón tay khıêυ khí©h ngọc căn, đau đớn qua đi thì chính là kɧoáı ©ảʍ trào dâng giống như thủy triều. Trì Vũ thoải mái kêu một tiếng rồi bắn ở trong tay Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn giơ tay ra, để ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên môi Trì Vũ, “Liếʍ sạch đi.” Anh nghe lời vươn đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình từng chút một. Hắn đè lại mông anh, côn th*t mỗi lần rút ra một chút lại hung hăng cắm vào, Trì Vũ sảng đến kêu to.

“A! Ba ba! Lại cắm tới rồi! Sâu quá! Bắn ở bên trong! Bắn ở bên trong con đi! A!”

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Trì Vũ ôm chặt lấy Tề Tu Viễn, móng tay cào cấu trên lưng hắn để lại không ít vệt đỏ.

Tề Tu Viễn rút côn th*t ra, miệng huyệt liền không có gì để lấp kín, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt liền từ lỗ nhỏ mềm xốp chảy ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy lên trên ga trải giường màu xanh dương nhìn đặc biệt rõ ràng.

Toàn thân Trì Vũ do bị bắn ở bên trong mà run rẩy, ánh mắt mê mang, vầng trán trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, cả mặt đều đỏ ửng vì tìиɧ ɖu͙©, thân thể bạch ngọc đầy những vệt đỏ do Tề Tu Viễn làm ra, bắp đùi đều là dấu tay cùng dấu răng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra từ miệng huyệt đỏ tươi tạo cho người ta cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

Tề Tu Viễn không khỏi cảm thấy khá tự hào. Đây là do hắn làm, là hắn thao Trì Vũ trở thành như vậy!

Suy nghĩ đến đây, côn th*t vốn mới mềm xuống liền ngạnh lên, Trì Vũ còn chưa hồi phục tinh thần thì đã bị Tề Tu Viễn nâng chân lên, một cây thịt bổng cứng rắn trực tiếp thọc tiến vào tiểu huyệt còn đang run bần bật.

“A…… Ba ba…………”

“Thêm một lần nữa nhé!”

Trì Vũ nhận mệnh nhắm mắt lại, tùy ý Tề Tu Viễn thao nát thân thể mình.

Khi trời tờ mờ sáng thì Tề Tu Viễn mới dừng lại, Trì Vũ sớm bị hắn thao đến không thể chịu đựng được nữa, kêu cũng kêu đến khàn giọng, hiện tại thân thể mẫn cảm đến mức chỉ cần Tề Tu Viễn chạm vào ngọc căn một chút là sẽ chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tề Tu Viễn bế Trì Vũ đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm, ngón tay vừa mới cắm vào tiểu huyệt để tẩy rửa thì đã bị Trì Vũ ngăn lại.

Trì Vũ lắc đầu, thanh âm vừa khàn đặc vừa gợi cảm, “Ba ba…… Con thật sự không được nữa……”

“Không rửa sạch sẽ sinh bệnh đó.” Tề Tu Viễn giúp Trì Vũ rửa sạch hậu huyệt, hai người tắm rửa xong xuôi rồi trở lại giường.

Hắn đắp chăn lại đàng hoàng cho anh, còn mình thì xoay người xuống giường. Mò mẫm trên sàn nhà một hồi lâu mới tìm thấy mấy chiếc nhẫn mà hắn đã ném xuống đất.

Tề Tu Viễn chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út bên tay trái của Trì Vũ, cúi đầu hôn vài cái rồi nằm bên cạnh anh nhắm mắt lại.

Trì Vũ căn bản đã mệt đến không mở mắt được nữa, nhưng anh lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út một hồi lâu mới dựa vào lòng ngực hắn.

Đây là nhẫn của hắn trao cho anh.

Lúc Tề Tu Viễn rời giường đã là buổi chiều, Trì Vũ còn chưa tỉnh, hắn cẩn thận xuống giường, vừa mới mặc xong quần áo thì Trì Vũ đã tỉnh dậy.

“Mấy giờ rồi?” Trì Vũ xoa hai mắt của mình hỏi.

Tề Tu Viễn lấy áo sơmi mặc cho Trì Vũ, “Bốn giờ chiều.”

Khi Trì Vũ tỉnh lại hẳn thì Tề Tu Viễn đã mặc xong quần áo cho anh, Trì Vũ cũng không nói gì nữa.

Tề Tu Viễn hôn nhẹ lên mặt Trì Vũ, “Nằm nghỉ thêm một chút nữa đi.”

Trì Vũ gật đầu, “Ừm.”

Tề Tu Viễn chỉ mặc quần rồi ra khỏi phòng, nhìn coi tủ lạnh còn cái gì để ăn hay không. Đang tìm thì lại bị một người ôm từ phía sau lưng.

“Ba ba”

Tề Tu Viễn dừng một chút, xoay người nhìn vẻ mặt ai oán của Văn Hi, “Làm sao vậy?”

“Con cũng muốn nhẫn!” Văn Hi nói thẳng, khóe mắt quyến rũ lại lộ ra u sầu nồng đậm, “Bọn Trường Hoan đều có, con cũng muốn.”

Tề Tu Viễn cưng chiều bóp nhẹ mặt của Văn Hi, “Ba chưa nói là không cho. Buổi tối sẽ cho con. Ngoan. Để ba ba ăn cái gì lót dạ đã.”

“Đã nói rồi đó. Buổi tối cho con.”

“Ừm.”

Văn Hi có được câu trả lời liền buông tha cho Tề Tu Viễn, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm hắn.

Tề Tu Viễn tìm được đồ ăn thừa tối hôm qua nên bỏ vào lò vi sóng hâm lại. Trong lúc đang hâm đồ ăn thì hắn ôm lấy Văn Hi, hôn nhẹ cậu một chút.

“Bức hình kia là do con chụp sao?”

Văn Hi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, “Ừ…… Ai biểu ba cố tình cùng hắn đi chọn nhẫn……”

Tề Tu Viễn bất đắc dĩ cười cười, ngón tay quấn lấy sợi tóc mềm mại của Văn Hi, “Rốt cuộc vẫn là ba sai.”

“Vốn dĩ là vậy.”

Tề Tu Viễn nhẹ nhàng ấn đầu Văn Hi lên ngực mình, “Các con thật không có chút tự tin nào cả.”

Giọng nói của Văn Hi hơi rầu rĩ, “Ai biểu ba ba khiến người ta không yên lòng.”

“Sẽ không có lần sau.” Tề Tu Viễn xoa xoa phía sau cổ của Văn Hi.

“Ừm……”

……….