Chương 83

Có thể là do kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc nên không phải dậy sớm, hoặc là do đêm hôm qua vật lộn đến quá muộn, sáng sớm nay đồng hồ sinh học của Phương Hiệt không chạy, ngủ phát đến 9 giờ.

Lúc cậu mở mắt ra, phòng đã sáng bừng, trên giường chỉ có cậu, chăn bông và ga trải giường đều lộn xộn, Phương Hiệt mở chăn ra ngồi dậy.

Cửa phòng ngủ không đóng, bên ngoài có tiếng nước chảy yếu ớt.

Phương Hiệt chộp lấy bộ đồ ngủ bên cạnh mặc vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Khi bước đến cửa phòng tắm, Phương Hiệt gõ cửa hai lần, giọng nói của Giang Tri Tân phát ra ngay lập tức, khá to.

“Cửa không đóng.”

Phương Hiệt do dự, mở cửa.

Vừa mới tắm xong, Giang Tri Tân mặc một chiếc quần thể thao màu xám nhạt, người trên vẫn trần như nhộng, đang cúi người đánh răng rửa mặt.

Phương Hiệt đi đến vòng tay qua eo anh, thở dài hài lòng, nằm trên tấm lưng trần trụi của anh.

Giang Tri Tân nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, nhìn Phương Hiệt đằng sau mình qua gương.

“Sáng sớm em đã chơi trò da^ʍ dê.”

Phương Hiệt nhạt nhẽo cười hai tiếng, buông tay ra.

“Anh dậy sớm thế? Em tưởng anh không dậy nổi chứ.” Phương Hiệt nói.

Giang Tri Tân lườn Phương Hiệt: “Tự khen mình à?”

“… Không phải.” Phương Hiệt mất một lúc mới nhận ra ý của Giang Tri Tân, “Anh thường xuyên dậy muộn còn gì—– Sáng sớm tinh mơ đã da^ʍ dê rồi.”

Giang Tri Tân đánh răng xong đặt bàn chải đánh răng xuống, quay đầu nhìn Phương Hiệt.

“Nói rõ ràng coi, ai giở trò da^ʍ dê trước?”

“Em” Phương Hiệt thở dài, không đấu với Giang Tri Tân nữa “Anh…sao không, tối hôm qua em hơi… kích động.”

“Không sao, eo của tôi không bị gãy” Giang Tri Tân đáp.

“Để em xoa cho anh.” Phương Hiệt vừa muốn cười vừa cảm thấy áy náy, “Lần sau em sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Lần sau cơ đấy, Giang Tri Tân muốn cười một tiếng, gật đầu nói: “Ừ.”

Buổi sáng Giang Tri Tân dậy xem tin nhắn của bất động sản, thấy giải thích là khu bên cạnh xây dựng, đêm đêm đào sửa đường bị đứt dây điện, sửa gấp cả đêm, bây giờ cấp điện trở lại rồi, mong các chủ nhà thông cảm.

Có những chủ nhà không chấp nhận giải thích, đang tranh cãi với bên bất động sản, Giang Tri Tân nhìn hai cái thì tắt.

Bữa sáng hai người ăn cơm chiên cơm trứng, sau khi ăn xong, Phương Hiệt đi rửa bát rồi cho mèo ăn, quay lại bảo với Giang Tri Tân đang nghịch điện thoại trên ghế sô pha: “Nằm duỗi ra, em xoa eo cho anh.”

“Xoa thật hửm? Ngoan như vậy.” Giang Tri Tân

buông điện thoại xuống, nằm xuống sô pha.

Anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, Phương Hiệt ấn eo Giang Tri Tân cách lớp quần áo.

Sáng nay cậu mới nhớ trên eo Gianh Tri Tân có vết thương, cậu thấy đau lòng.

Giang Tri Tân hài lòng nhắm mắt để Phương Hiệt ấn một lúc, bánh trôi tung tăng xoay quanh, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên, leo lên lưng Giang Tri Tân, dẫm lên tay Phương Hiệt.

“Ôi.” Giang Tri Tân mở mắt cười, vỗ vỗ tay Phương Hiệt: “Được rồi, ấn nữa tôi ngủ mất, hôm nay em không ra ngoài à?”

“Không.”

“Lớp em không tụ tập gì à? Cảm tình đạm bạc thế?”

“Chúng nó bảo đợi hai ngày đã” Phương Hiệt ôm bánh trôi đặt xuống.

“Gọi Cố Tuần và Chu Hồng đi ăn đi, hai đứa nó rất quan tâm em, suốt ngày hỏi tôi em thi đại học thế nào.”

Phương Hiệt không chút do dự gật đầu: “Ok”

Nói xong, cậu khựng lại, sau đó cúi xuống nhìn Giang Tri Tân hỏi: “Họ biết chuyện của hai ta không?”

“Cố Tuần biết, nó thì cái gì cũng biết, còn Chu Hồng thì chắc không biết” Giang Tri Tân trả lời: “Chắc chẳng biết gì đâu.”

Chu Hồng thực sự không biết gì cả, tối họ ăn rất nhiều thứ.

Sau khi gọi đồ ăn, phục vụ giới thiệu loại rượu gạo Giang Tây mới của họ, Giang Tri Tân gọi một vốc, sau đó quay lại hỏi Phương Hiệt ngồi bên cạnh: “Có muốn uống một chút không?”

“… Cũng được” Phương Hiệt liếc Giang Tri Tân bảo: “Không phải anh bảo sẽ không bao giờ để em uống rượu trước mặt anh nữa à?”

“Ghi thù kinh quá Phương Tiểu Hiệt.” Giang Tri Tân nói: “Tôi còn bảo tôi sẽ đánh em nữa đấy, muốn không?”

Phương Hiệt bật cười.

Tối nay, Giang Tri Tân đóng cửa Vân Thất cho mọi người nghỉ một ngày, cùng nhau đi ăn tối trò chuyện.

Lúc Chu Hồng với Cố Tuần hỏi cậu thi đại học xong cảm giác như thế nào thì Phương Hiệt bình tĩnh trả lời: “Rất ổn.”

Có món đậu phụ nướng đá phiến Giang Tri Tân thích, nhưng nó có hành lá.

Phương Hiệt gắp đậu phụ vào bát mình, nhặt hết hành lá ra rồi đưa cho Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân cũng như thái thượng hoàng chờ Phương Hiệt gắp đồ ăn cho, ngược lại Cố Tuần không chịu được được nữa, thở dài đá mấy câu: “Em nhỏ Phương Hiệt, tay chú Giang rất dài, không đến mức phải như vậy.”

“Chua quá, không nhìn thấy người ta yêu đương bao giờ à?” Giang Tri Tân bật cười.

Chu Hồng ở bên cạnh đã ăn hết nửa con cá, nghe vậy ngẩng đầu, mặt không tin nhìn hai người trước mặt hỏi:

“Ai đang yêu?”

“Anh với Phương Hiệt” Giang Tri Tân đáp.

Chu Hồng: “Ồ” không phản ứng được, “Trùng hợp vậy luôn, hai người đều thoát kiếp độc thân.”

Khả năng hiểu chuyện này, tuyệt!

Giang Tri Tân đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Hồng, chỉ tay về phía mình, sau đó chỉ vào Phương Hiệt.

Anh nói chậm từng chữ một: “Anh với Phương Hiệt yêu nhau.

Bọn anh yêu nhau, hiểu không?”

Chu Hồng ngẩn ngơ hồi lâu, hai mắt dần mở to, đũa trên tay còn đang gắp một miếng thịt, mãi không bỏ vào bát, cuối cùng lại để thật mạnh vào đĩa.

“Đệt.”

“Đến mức vậy luôn à?” Giang Tri Tân không thể nhịn được cười: “Mày với Cố Tuần không phải luôn không biết anh thích đàn ông à.”

“Em biết, nhưng lúc nào em cũng nghĩ rằng Phương Hiệt là con … con trai của anh.”

Vừa nói lời này ra, Cố Tuần ngồi bên cạnh cười đến run cả người, Phương Hiệt liếc Chu Hồng, Chu Hồng nhanh mồm giải thích: “Không phải, kiểu…kiểu cảm giác như thế ấy hiểu không?”

“Ừm” Giang Tri Tân gật đầu, “Trâu già gặm cỏ non.”

“Này, anh Giang, em không có ý đó——”

Chu Hồng gấp đến sắp nổi giận, cuối cùng hạ quyết tâm gật đầu: “Thôi, hai người vui vẻ là ok rồi.”

Nói xong, hắn cầm lấy ly rượu trước mặt mời Giang Tri Tân và Phương Hiệt một ly, sau đó ngửa đầu uống hết.

“Còn tưởng kính rượu đám cưới chứ.” Giang Tri Tân mỉm cười cầm chén lên, “Cảm ơn, anh hiểu rồi.”

Sau bữa tối thì trời cũng đã tối, mấy người uống rượu, Chu Hồng và Cố Tuần bắt taxi trở về nhà.

Nhà hàng rất gần với khu chung cư của Giang Tri Tân với Phương Hiệt, hai người họ từ từ tản bộ về nhà.

Vào mùa hè, gió thổi về đêm là mát nhất.

Có rất nhiều người đi ra đường, cũng có người tranh thủ mở các quầy hàng rong để kinh doanh, bột đá, kẹo hồ lô … Phương Hiệt và Giang Tri Tân sóng vai nhau đi bên nhau giữa đám đông, cảm thấy rất thoải mái.

Cậu thích cảm giác này, cho dù là xem phim, ngủ, ôn bài hay cùng Giang Tri Tân đi dạo, dù hai người không nói chuyện nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Giống như là…Mặc dù có rất nhiều người xung quanh, nhưng cảm giác như chỉ có hai chúng ta trên thế giới.” Giang Tri Tân đột ngột nói.

Thấy Phương Hiệt nhìn sang, Giang Tri Tân mỉm cười.

“Mặc dù đều đi trên cùng một con đường, đi ngang qua nhau, nhưng mức độ hòa nhập giữa mọi người lại khác nhau, giống như một cốc nước có dầu, lớp dầu ngăn cách lớp nước nổi trên mặt nước.”

Đối với Giang Tri Tân, có thể chỉ có Phương Hiệt mới dung hợp được với anh, và Phương Hiệt cũng thế.

“Lời thổ lộ của anh nghe… giống như một thí nghiệm vật lý vậy.” Mãi sau Phương Hiệt mới nhảy số được, đáp.

“Câu trả lời của em nghe rất ngứa đòn” Giang Tri Tân liếc cậu.

Phương Hiệt buồn cười, vừa định nói gì đó, điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên.

Cậu ngừng nói, lấy điện thoại di động ra và nhìn vào ID người gọi, hiển thị mẹ cậu.

Phương Hiệt sững người, lập tức nghe điện thoại.

“Mẹ.”

“Tiểu Hiệt, con có bận không?”

“Không, mẹ nói đi.”

Chu Linh ở đầu dây bên kia nghe có vẻ khá thoải mái: “Hôm nay mới gọi cho con, còn lo con đang đi chơi với bạn bè quấy rầy con.

Thi xong cảm thấy thế nào?”

“Rất ổn.” Phương Hiệt nói

“Vậy thì tốt.” Chu Linh nói xong thì im lặng một lúc mới hỏi: “Nếu mấy ngày này không sao…thì có muốn về Triều Thành không?”

Bà ngập ngừng nói câu này, Phương Hiệt có thể cảm nhận được, cậu dừng chân cau mày hỏi.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Bố con muốn ly hôn rồi, không cần cái gì cả, chỉ muốn làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.”

Chu Linh khựng lại, sau đó nói: “Vốn dĩ mẹ nghĩ mình tự giải quyết cũng ổn, nhưng dù sao con cũng là một người đàn ông rồi, vẫn nên nói cho con một câu —— thế con có về không?”