Phương Hiệt đã định quay trở lại và tiếp tục nghiên cứu các câu hỏi sau khi nghỉ ngơi mười phút xong, nhưng vì chuyện đột ngột này khiến cậu không muốn đi.
Giang Tri Tân cũng không nhắc cậu, xem tin nhắn WeChat.
Phương Hiệt ngồi ngang bên cạnh Giang Tri Tân, nhìn lướt qua giao diện điện thoại di động của anh.
Vừa mới gửi WeChat, thậm chí còn phải hỏi xác nhận lại.
Có vẻ như hôm nay mới có thời gian dùng điện thoại, đọc tin nhắn mấy hôm trước rồi mới kết bạn với anh.
Giang Tri Tân: “Đây.”
Sau đó cậu ta gửi lại: “Tôi là Cố Văn Diệu.”
Phương Hiệt lại nhìn.
Cố Văn Diệu, vừa nãy thấy lời mời kết bạn Phương Hiệt còn nghĩ tên này khá hay.
Giang Tri Tân dựa vào người Phương Hiệt, tay gõ thêm hai chữ.
“Biết.”
Đầu của Giang Tri Tân tựa vào vai cổ và xương quai xanh của Phương Hiệt, Phương Hiệt hơi cúi đầu xuống vừa đủ để cằm mình đặt lên đầu Giang Tri Tân.
Cậu cúi đầu, lại nhìn lướt qua màn hình di động của Giang Tri Tân.
“Vừa mới đọc tin nhắn trong nhóm, mấy năm nay anh đều ở Thiệu Giang à?”
Hoá ra không biết Giang Tri Tân ở đâu à….ủa nửa đêm hỏi cái này làm gì?
Phương Hiệt lại nhìn ——
“Hưm ——”
Giang Tri Tân không trả lời tin nhắn luôn, anh cười quay đầu nhìn Phương Hiệt.
“Muốn nhìn thì em phải ngồi im nhìn chứ.” Giang Tri Tân bất đắc dĩ nói: “Em đừng lộn xộn cọ tới cọ lui người anh.”
“…Dẹp đi.” Phương Hiệt lập tức ngẩng đầu thẳng lưng, cách Giang Tri Tân một chút.
“Đây còn chưa hỏi xong đâu.”
Giọng điệu không để ý, rất lạnh, rất lạnh, rất… chua, Giang Tri Tân có thể ngửi thấy.
Nhược điểm của tuổi trẻ là “quá thuần khiết” —— anh chỉ cần lướt qua mắt Phương Hiệt là biết cậu nghĩ gì ngay.
“Ừm.” Giang Tri Tân gật đầu, “Vậy em hỏi anh đi.”
… Người này sao có thể vô tâm như vậy.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân chằm chằm.
Giang Tri Tân mỉm cười, ngồi dậy một chút, mặt đối mặt với Phương Hiệt hỏi, “Em học xong anh đưa lịch sử trò chuyện cho em đọc nhé?”
“…..Không cần quá như thế.” Phương Hiệt lại hơi ngại, khí thế nhanh chóng tuột xuống một đoạn lớn: “Em không có ý đó, em chỉ thắc mắc đêm hôm rồi anh ta đột nhiên gửi tin nhắn…thôi, nửa đêm nói chuyện cũng không có gì…”
Phương Hiệt nói xong thì tự giễu cười, cuối cùng thở dài nói: “Dẹp đi, chắc em hơi …”
“Ghen.” Giang Tri Tân nói.
“… Ừ” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân “Đừng nói thẳng như thế được không? Nói như người yêu anh rất trẩu tre ấy.”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Trẩu hử? Tôi thấy người yêu tôi trông rất đáng yêu.”
Phương Hiệt nhìn chằm chằm Giang Tri Tân vài giây, cuối cùng lưng thẳng của cậu hơi thả lỏng.
“Loại dấm này không thể ăn được.”
Tâm tình của Giang Tri Tân đơn giản không ngờ tới, dấm nhỏ của Phương Hiệt lớn hơn hạt vừng, lập tức tan ra hết.
Giang Tri Tân gục xuống ghế sô pha cười cợt, tóm đôi tay phải của Phương Hiệt đang để ở bên cạnh mình.
“Được rồi, vào học tiếp đi, hoàn thành sớm để nghỉ ngơi sớm nữa.”
“Biết rồi”
Ghen thì ghen nhưng học vẫn phải học.
Phương Hiệt đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến cửa phòng lại ngoái đầu nhìn Giang Tri Tân.
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tôi biết rồi.”
Khi Phương Hiệt trở lại phòng, Giang Tri Tân cầm điện thoại lên, nhìn lần nữa.
Chắc lâu quá không trả lời, Cố Văn Diệu đã gửi một tin nhắn khác.
“Anh nghỉ ngơi đi, rồi ngày mai tôi sẽ nhắn tiếp.”
Giang Tri Tân không nói anh có nghỉ ngơi hay không, mà đáp: “Có chuyện gì?”
Một lúc sau, Cố Văn Diệu đáp: “Trước đây nhóm bảo nhau rằng qua tết thì sẽ tổ chức ăn uống một lần, giờ đúng lúc liên lạc được với anh, chúng ta chốt thời gian địa điểm ăn uống.”
Bọn họn họ đều là đồng trời nam đất bắc mấy năm không gặp, tính toán thời gian tụ tập một lần thì là bình thường.
Giang Tri Tân suy nghĩ rồi trả lời: “Địa điểm thời gian thì cứ bàn trong nhóm đi, xem mọi người thế nào nữa.”
“OK.”
Giang Tri Tân nhìn thoáng qua rồi đặt điện thoại xuống đi rửa mặt.
Sau khi tắm rửa các thứ xong anh quay lại lấy điện thoại, thấy Cố Văn Diệu nhắn nửa giờ trước: “Ngủ ngon.”
Giang Tri Tân suy nghĩ, không trả lời.
Chắc thấy quá muộn, mãi đến sáng hôm sau, Cố Văn Diệu mới hỏi mọi người trong nhóm xem như thế nào.
Mọi người thảo luận vài ngày, cuối cùng tổng hợp tất cả các ý kiến
, quyết định tập trung tại Thiệu Giang vào thứ bảy tuần sau.
Hiếm khi tụ tập một lần, mấy người trong nhóm nói rằng sẽ cố gắng đến đủ.
Có người vừa mới kết hôn hỏi đùa: “Có thể mang theo người nhà không?”
Cố Văn Diệu chắc vừa đọc được, nhắn “Có thể”
Giang Tri Tân cũng nhắn theo “Có thể” ở dưới.
Ngọn lửa chiến tranh lại bùng cháy trên đầu anh.
Có người nói: “Hôm đó đội trưởng cũng phải đưa người nhà đến cho chúng em xem đấy nhá.”
Một nhóm người la ó.
Giang Tri Tân đang xem tài khoản của Vân Thất [1], khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, anh suy nghĩ một chút rồi gõ trả lời.
“Người nhà tôi bận quá, chắc không đi được.”
Cả nhóm trở nên sôi nổi hơn, họ yêu cầu anh giải thích rõ thì mới khoan hồng.
Cố Văn Diệu cũng đọc được, không nói gì.
Giang Tri Tân cười cười, không nhắn lại.
Giang Tri Tân ở Thiệu Giang, xem như là chủ nhà, mọi thứ đều cần anh chuẩn bị trước.
Nhiều người từ nơi khác đến, Giang Tri Tân đã gửi địa chỉ khách sạn trong nhóm.
Ngoại trừ những người không thể đến, lần này có khá nhiều người đến.
Hiếm khi gặp nhau một lần, tụ tập với nhau cũng chắc rất sôi nổi.
Giang Tri Tân gọi một phòng riêng, ra ngoài đợi những người chưa đến.
Cố Văn Diệu đến ngay vào lúc này.
Nhóm toàn quân dân, đa số đều đã nghỉ hưu chuyển công tác, nếu không cũng không có nhiều như vậy.
Còn ở trong quân chỉ có mỗi Cố Văn Diệu, cậu ta xin nghỉ phép năm.
Trong nhóm nói sẽ tới luôn đây, Giang Tri Tân đứng ở cửa đợi một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Phương Hiệt bảo mình sẽ về trễ.
Sau một lúc Phương Hiệt trả lời: “Biết rồi, anh uống ít thôi.”
Bé nhà còn quản anh rất nhiều.
Giang Tri Tân trả lời: “Tôi biết rồi, chăm chỉ học tập.”
Giang Tri Tân vừa gửi tin nhắn xong, anh đã nghe thấy có người đằng trước gọi mình: “Giang Tri Tân?”
Anh ngẩng đầu, người đàn ông trước mặc áo đen, người cao lưng thẳng, đầu tấc.
Đứng lưng thẳng tắp trước mặt anh, đây là cơ nhớ rèn luyện lâu dài trong quân đội.
Nhìn thấy Giang Tri Tân đang ngẩng đầu, cậu ta khẽ cười, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói.
“Đã lâu không gặp.”
Đó là Cố Văn Diệu.
“Đã lâu không gặp.” Giang Tri Tân cũng cười.
Cũng may là Phương Hiệt vẫn đang học trong trường, nếu không sẽ lại ghen… Giang Tri Tân vừa nghĩ vừa chỉ căn phòng phía sau.
“Phòng riêng, phòng đầu tiên bên tay phải tầng 2: “Cậu lên trước đi.
Tôi lên sau.”
“Tôi đứng đây cùng anh.”
Cố Văn Diệu đứng cạnh Giang Tri Tân.