Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cơn Bão Màu Cam

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng Phương Hiệt đứng giữa đám con nít đang nhìn chăm chú mình mua bốn que pháo hoa.

Hai người đều cảm thấy xấu hổ, tự giác rời xa đám con nít cầm pháo hoa chạy loạn, tìm một chỗ yên tĩnh để bật lửa thắp sáng chúng.

Pháo hoa có màu vàng nhạt, bốc cháy lên nhìn rất đẹp.

Phương Hiệt và Giang Tri Tân mỗi người thắp hai que, nhìn nó cháy trong đêm.

Giang Tri Tân mỉm cười: “Lần cuối cùng tôi đốt những que pháo hoa này là lúc còn nhỏ, năm mới bà tôi mua cho hai que, bảo rằng tôi có thể ước một điều.”

Nhất thời Phương Hiệt cảm thấy đau lòng, nhưng Giang Tri Tân ngược lại, anh vẫn mỉm cười, vẫy que pháo hướng trên bầu trời.

“Ngày đầu tiên của năm mới, em ước một điều đi, Phương Hiệt.”

Phương Hiệt nhìn pháo hoa trong tay, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thành thật nói: “Chẳng có gì để ước cả.”

“Thi đại học thuận lợi, thi vào một trường đại học chất lượng….” Giang Tri Tân không nói gì về gia đình của cậu, “Tôi tưởng em có rất nhiều nguyện vọng.”

“Mấy cái này vô ích thôi.” Phương Hiệt đáo, “Em biết mình có thể thi đậu vào những trường đại học nào.”

“….Đỉnh ghê, nếu tôi là bạn học của em thì giờ tôi sẽ tẩn em mấy cái.” Giang Tri Tân nhìn cậu mỉm cười.

Pháo hoa trong tay sắp cháy hết rồi, Phương Hiệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Vậy thì…em hi vọng tết năm sau vẫn có thể ở bên anh.”

Giang Tri Tân nghe vậy thì đáp: “Giờ này năm sau là em ở trường đại học rồi, tôi còn chẳng biết em thi ở đâu.”

“Mặc kệ ở đâu, không ảnh hưởng tới việc em đón tết cùng anh.” Phương Hiệt đáp.

Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “… Cái đầu toàn yêu đương này, tôi sợ đến mức không dám nói nữa rồi đây này.”

“Tuổi 18, mối tình đầu đều như vậy.” Phương Hiệt đáp.

Giang Tri Tân cười một lúc lâu, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân thúc giục que pháo hoa sắp cháy hết.

“Còn nguyện vọng của anh thì sao?”

“Tôi không có nguyện vọng gì cả, tôi cũng không thi đại học.” Giang Tri Tân nhìn chằm chằm vào pháo hoa đang cháy hết một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Vậy thì tôi hy vọng điều ước của em thành hiện thực.”

Pháo hoa đã cháy hết.

Không biết là ai đang đốt pháo trong chung cư, có một đoá giữa không trung, Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt.

“Về thôi bạn học Phương Hiệt, em phải về ôn bài.”

“… Ừ.” Phương Hiệt thở dài.

“Haizz.” Giang Tri Tân bật cười “Đây là thái độ học tập của học sinh giỏi hả?”

“Không phải.” Phương Hiệt hơi xấu hổ, vượt qua gió lạnh đi về, đường vắng bóng người, cả hai đều bước rất chậm.

“Em chỉ muốn thi nhanh nhanh xong thôi.”

Phương Hiệt cảm thấy lớp 12 không khổ như lời đồn, cũng chỉ là cố định ôn tập học hành, cố định nghỉ ngơi.

Nhưng mỗi ngày bị Giang Tri Tân nhắc nhở ôn tập, cảm giác không giống như người yêu mà giống như con trai của anh hơn, điều này khiến Phương Hiệt hơi chút khó chịu.

Sau khi thi đại học xong, bỏ trạng thái đi học và làm bài đúng giờ, gần như cậu sẽ được sống tự do của một người trưởng thành.

Sẽ không ai nói với cậu rằng học hành chăm chỉ, không phải lo lắng về những điều khác …

Sẽ nói chuyện bình đẳng, dù cho là với Giang Tri Tân, Phương Thừa Lâm….hay mẹ.

“Từ từ đến, lo lắng cũng vô dụng.”

Không biết Giang Tri Tân lấy ra thứ gì đó, xé vỏ bón cho Phương Hiệt, cậu vô thức mở miệng ăn nó.

Là kẹo chanh, loại mà cậu thường ăn, có vị chua thanh sảng khoái.

Cho một viên kẹo an ủi.

Phương Hiệt cắn kẹo, cảm nhận được vị chua trên đầu lưỡi: “Dỗ con nít à?”

“Dỗ người yêu.” Giang Tri Tân đáp.

Phương Hiệt bật cười, trong lòng thoải mái hơn một chút.

Mặc kệ vậy, cho dù là vì bản thân hay Giang Tri Tân hay vì bản thân, chỉ cần chăm chỉ là được.

Ngày đầu tiên của năm mới, Đàm Chí Cường không ở nhà đón giao thừa, công trường nghỉ lễ, công nhân giữ vật liệu bắt buộc phải túc trực, lương mỗi ngày một trăm.

“Tối nay bố không về, còn với bà nghỉ ngơi sớm nhé.”

Đàm Chí Cường mặc chiếc áo khoác quân đội không biết đã mua từ lúc nào, lấy một đồng 100 từ trong túi ra đưa cho Đàm Trác.

“Đề phòng đói bụng, muốn ăn gì thì mua.”

Đàm Trác làm bài tập ở trên bàn ăn cơm, không ngẩng đầu nhìn, cũng lười trả lời.

Đàm Chí Cường bối rối đặt tiền sang một bên, cười hai tiếng.

“Được rồi, chăm chỉ học tập.”

Sau khi cửa phòng đóng lại, Đàm Trác mới ngẩng đầu lên.

Điện thoại di động bên cạnh đang rung, cả lớp đang gửi phong bao lì xì cho nhau.

Từ Hàng gửi cho người hai trăm tệ nhưng có người lại chỉ cho 5 đến 10 tệ.

Cả đám đùa giỡn nhau, mặc kệ được nhiều hay ít vẫn gửi icon nói “Chúc mừng năm mới!” Đường Dịch cũng gửi hai tin nhắn, dặn bọn họ chăm chỉ học tập.

Đàm Trác nhìn lịch sử trò chuyện, cũng không mở một cái hồng bao nào.

Không phải chỉ để khoe khoang sự giàu có à? Học hành thì tệ kinh khủng, cứ nghĩ mình có tiền là hay, kinh tởm! Cũng có một vài phong bao lì xì, người khác mới gửi một hai trăm, không cảm thấy xấu hổ sao? Ồ, còn một đám rất cao hứng sau khi vơ vét được vài đồng, không cảm thấy xấu hổ …

Đàm Trác tắt máy luôn.

Căn phòng rất yên tĩnh, giờ này bà nội đã ngủ.

Đàm Trác nhìn cuốn sách bài tập trên bàn, dày đặc chữ, nhưng không nhớ được chữ nào.

Thứ hạng tụt dốc, hạng nhì, hạng tư, hạng mười … mỗi khi thầy chủ nhiệm, giáo viên bộ môn tìm cách nói chuyện, có phải thầy cô đang tự trách mình không?!

Trách tại sao Phương Hiệt lại đến Thiệu Giang ấy! Nếu không thì thứ hạng của cậu ta cũng sẽ không bị thay đổi, điểm số cũng không sao cả, sẽ không bị ảnh hưởng, thi vật lý chắc chắn sẽ có giải.

Cái loại người đánh nhau trong hẻm, dựa vào may mắn được hạng nhất, hủy hoại cuộc đời người khác mà không hề cảm thấy xấu hổ…

Loại rác rưởi.

Ánh sáng từ bóng đèn trên đầu chiếu vào người Đàm Trác, kéo ra một bóng đen.

Gió bắc thổi những cành cây chết khô ở đầu ngõ kêu cót két, ngoài cửa vang lên một tiếng meo meo yếu ớt.

Vào mùa đông, thời tiết rất lạnh, lúc nào cũng có nhiều chó mèo đi lạc đến khu dân cư, tưởng bữa ăn hay tìm chỗ ngủ cho đỡ gió.

Đàm Trác ngẫm ngợi một lúc cho đến nghe được tiếng meo meo lần thứ hai, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Qua tết, kỳ thi tuyển sinh đại học không còn là “tháng sáu năm sau”, mà là “năm tháng sau”.

Cả khối 12 rơi vào trạng thái ôn tập điên cuồng.

Đôi khi Phương Hiệt đến sớm một chút, thấy những bạn học ngồi học dưới ánh đèn đường của trường học.

Tiếng Anh hoặc là ngữ văn, mỗi câu đọc đều trầm lắng và tập trung, nhưng thỉnh thoảng vì quá lạnh, sẽ hít hà hai lần tại chỗ để làm ấm người.

Mọi người đều đang nỗ lực cho tương lai của họ.

“Cậu có làm được câu hỏi cuối cuối cùng của bài tập toán tối qua không? Tớ không làm ra.” Phương Hiệt vừa vào chỗ, Từ Hàng đã nói ngay.

Trần Da đi ngang qua, nhìn chằm chằm Từ Hằng như không hề quen biết: “Khϊếp thật, cậu tự làm bài tập cơ đấy?”

Vẻ mặt Từ Hàng đau khổ: “Ngày nào mấy cậu cũng học như không muốn sống nữa, tớ không vội mới lạ, cá mặn cũng phải đem ra phơi.”

Cả đám cười đùa, Phương Hiệt cũng cười, lấy bài tập ra đưa cho Từ Hàng.

“Cậu xem trước đi, nếu không hiểu thì tớ sẽ giải thích cho.”

“Cám ơn bạn cùng bàn.” Từ Hàng vội vàng đi tới “Tớ cũng đến gặp giáo viên dạy toán để hỏi xem tớ có thể cứu được không.

Ông ấy bảo tớ là phải bắt đầu từ những điều cơ bản, học hỏi thêm từ cậu với Đàm Trác.

Tớ mà đủ đẳng cấp học cùng Đàm Trác ấy hả ——”

Từ Hàng thấp nhỏ nói, theo bản năng nhìn về chỗ của Đàm Trác.

“Hả?” Cậu ta ngạc nhiên: “Tại sao Đàm Trác lại không tới?”

Cả ngày Đàm Trác không có ở trường học.

Ban đầu có người cho rằng cậu ta bị ốm hay có chuyện gì đó ở nhà, nhưng nghĩ đến khả năng học hành điên cuồng của đối phương chắc chắn sẽ đến trường miễn là không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến tận buổi chiều, một người nào đó trong lớp lén lút share video nó xem được trên Weibo vào nhóm lớp.

“Đây là Đàm Trác …”

“… Không thể nào… Trời ạ …”

“Nhìn một cái tớ đã nhận ra là cậu ta rồi.

Cảnh quay quá rõ ràng.”

“Thật kinh tởm! Đừng cho tớ xem!”

Sau khi lấy nước Phương Hiệt trở lại phòng học, nhìn thấy một đám người vây quanh Từ Hàng, không biết đang xem cái gì.

Cậu đứng ngoài chỉ có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Từ Hàng.

“Tớ bảo cậu ta bị tâm thần mà, mẹ nó!”

“Gì đấy?” Phương Hiệt theo bản năng hỏi.

“Đàm Trác!” Từ Hàng lập tức thò đầu ra, vươn điện thoại trước mặt Phương Hiệt.

“Cậu xem đi, có phải cậu ta bị bệnh không?”

Phương Hiệt cúi đầu nhìn điện thoại di động, là một video dài 20 giây có tiêu đề “Một tên cặn bã ngược đãi mèo vào ngày đầu năm mới.” Lượt share đã vượt quá 10.000.
« Chương TrướcChương Tiếp »