Vì bị đình chỉ hôm thứ năm nên thứ hai tuần sau Phương Hiệt phải đến lớp.
Trước khi vào lớp còn bị Đường Dịch gọi vào văn phòng, dặn dò tập trung chuẩn bị thi đại học, hoà đồng với các bạn cùng lớp, có chuyện gì thì nói chuyện với giáo viên trước, đừng hấp tấp.
Có lẽ cả bốn người đều bị gọi, lúc Phương Hiệt về lớp thì Từ Hàng bị gọi tên.
Còn về Đàm Trác, cậu ta yên ổn ngồi ở chỗ mình, thấy Phương Hiệt đi vào cũng chỉ lướt nhanh qua cậu rồi không nhìn nữa.
Lúc cậu đi vào lớp, hầu hết mọi người đều lén nhìn, cho đến khi cậu ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Hân Hinh ngồi trước mặt mới quay đầu lại hỏi: “Ổn không?”
Phương Hiệt lắc đầu: “Không sao cả.”
Mà chẳng cần Đường Dịch nói, bản thân cậu cũng không thèm dây dưa với mấy đứa đó.
Lịch đếm ngược đến ngày thi đại học treo trên bảng đen phía sau mỏng dần, mỗi ngày xé một trang.
Giống như chiếc đồng hồ treo tường treo lơ lửng trên đầu họ, đung đưa tích tắc, nhắc nhở bọn họ thời gian trôi qua nhanh chóng.
Ngay cả ngày Tết Dương lịch, trường cũng chỉ được nghỉ một ngày.
Phương Hiệt không quan tâm nghỉ mấy ngày, miễn là cậu có thể dành một chút thời gian cho Giang Tri Tân.
Còn về chuyện làm gì với nhau thì cậu chưa nghĩ đến.
Ăn uống, tán gẫu, nằm cùng nhau chơi game hay chẳng cần làm gì… đều được.
Nhưng lại không nằm được, vì ngày tết Giang Tri Tân đã hẹn đi triệt sản bánh trôi.
Bánh trôi mới vừa được hơn sáu tháng, anh hỏi bác sĩ wechat thì biết tầm này triệt sản là ít rủi ro cũng như thích hợp nhất để triệt sản.
Đúng hôm đó Phương Hiệt được nghỉ, cả hai cùng nhau đưa nó đến thú y.
Sáng sớm bánh trôi đã bị ôm ra khỏi cửa, nó nằm trong l*иg [1] ung dung ngoe nguẩy cái đuôi, hoàn toàn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Phương Hiệt ngồi trong xe đưa tay ra trêu nó, bị nó cáu tát cho một cái.
“Đanh đá quá” Phương Hiệt thu tay lại, “Tí nữa mày sẽ thành thái giám.”
“Anh trai kiểu gì thế hửm?” Giang Tri Tân đang lái xe, “Đừng bắt nạt em trai chứ.”
Phương Hiệt liếc anh một cái, sau đó lại ôm bánh trôi lên một chút, đối mặt với Giang Tri Tân.
“Nhìn thấy chưa? Đây là ba mày muốn mày biến thành thái giám, nhớ kỹ bộ mặt mày, sau này muốn cào người thì cứ lao tới mà cào người này.”
“Ghê gớm thật.” Giang Tri Tân nghe xong vui vẻ cười: “Tôi toàn phải làm người xấu, chờ tí nữa diễn một vở sinh tử ly biệt với nó nhé?”
“Gì mà Sinh tử ly biệt?”
“Tôi nghe người ta bảo, khi chủ nhân của con mèo đưa nó đi triệt sản, nó sẽ nghĩ rằng chủ nhân mình bắt ép nó, tốt nhất cứ khóc trước mặt nó đi, như thế thì nó sẽ có cảm giác em cũng bị bắt ép.”
” … Thật sao?” Phương Hiệt mỉm cười, nhìn bánh trôi: “Em nghĩ IQ con mèo nhà ta không cao đâu, nó sẽ không hiểu loại kịch bản phức tạp này.”
Lúc triệt sản Phương Hiệt cũng không diễn gì cả, tại cậu thấy diễn kịch cho mèo xem khó quá.
Cậu và Giang Tri Tân đứng ở cửa phòng mổ nhìn bánh trôi bị bưng vào, hai người còn vẫy tay chào tạm biệt nó, một người ba và một người anh trai vô nhân đạo.
Ca phẫu thuật thực hiện rất nhanh, khi đưa ra, thuốc mê trong cơ thể bánh trôi vẫn còn chưa hết, nó đeo vòng Elizabeth, đôi mắt thì híp lại, hai chiếc răng nanh lộ ra, trông thật đờ đẫn và ngốc nghếch.
Phương Hiệt hơi đau lòng, cậu nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi quay sang hỏi bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật.
“Như thế này có sao không?”
Bác sĩ này vẫn là bác sĩ đợt cậu nhặt được bánh trôi, đối phương cười đáp: “Sau khi gây tê sẽ không sao đâu.
Ba ngày đầu nhớ tiêm thuốc hàng ngày, sáng và tối, tuần đầu tiêm thuốc để vết thương bớt sưng viêm.
Nhất định phải chú ý xem có viêm hay không, tốt nhất là mỗi ngày chụp ảnh vết thương cho tôi xem— ” Cô quay đầu nhìn Giang Tri Tân,”Nếu có thắc mắc thì mang đến đây.
”
Giang Tri Tân chờ cô nói xong thì gật đầu, đáp: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Bạch.”
“Không có chi.” “Bên kia mỉm cười liếc cả hai người: “Hai anh em rất yêu thương nhau.”
Phương Hiệt nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân.
Còn Giang Chí Tân thì cười cười, không phản bác.
Khi bánh trôi hết thuốc tê tỉnh dậy, họ kiểm tra nó lại xem có bị gì không, sau đó Phương Hiệt và Giang Tri Tân mang nó về nhà.
Trở lại trong xe, bánh trôi khá sầu, Phương Hiệt đυ.ng nó hai lần mà nó chẳng ừ hử gì chứ đừng nói là hung hăng đánh người như vừa rồi.
“Thật đáng thương, ngày đầu tiên của năm mới đã phải chịu nhiều nỗi sầu như vậy.” Giang Tri Tân tranh thủ nhìn Phương Hiệt “Trở về cho nó ăn gì đó ngon ngon đi.”
Phương Hiệt quay sang liếc anh một cái, cười hỏi: “Ăn cái gì?”
“En hỏi con mèo hay là hai chúng ta.” Giang Tri Tân đáp: “Nếu mèo thì ăn thì Đồ hộp, hai chúng ta … ”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt
“Em muốn ăn gì?”
“Trưa nay ăn tạm gì đó, buổi tối… ăn lẩu đi.” Phương Hiệt suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ừm” Giang Tri Tân cười đáp.
Vân Thất vừa mới thuê được hai nhân viên chất lượng, Giang Tri Tân bắt đầu lười không muốn đến quán, anh cùng Phương Hiệt đi siêu thị mua nước lẩu và một số nguyên liệu khác.
Sau khi trở về nhà, bánh trôi đã bình phục một chút, bắt đầu bước đi chậm rãi, nó không để ý cái vòng Elizabeth cho lắm, chỉ là không muốn nhìn Giang Tri Tân và Phương Hiệt.
Đôi khi Phương Hiệt trêu chọc nó một tí, nhưng nó giả vờ như không nhìn thấy.
“Bảo em diễn thì em không diễn.” Giang Tri Tân
vừa rửa bát xong, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, vừa nhìn Phương Hiệt trêu chọc con mèo, cười bảo: “Ghi thù rồi.”
“Còn ghi thù nữa.” Phương Hiệt không quan tâm con mèo đã đi rồi, đứng dậy đi về phía Giang Tri Tân, trực tiếp xông lên trên người anh, đè anh trên ghế sô pha.
“Ngày mai nó sẽ không nhớ nữa.”
“Em có biết em nặng ký lắm không hả? Trai đẹp?” Giang Tri Tân muốn cười, lại hơi bất lực, để điện thoại xuống ôm lấy cậu.
“Lần sau em có thể kiềm chế một chút, đừng vồ vập tôi như vậy nữa, được không?”
“Không nhịn được.” Phương Hiệt vùi đầu vào vai Giang Tri Tân cười nói.
“Em không biết tại sao nữa, em cứ muốn ôm anh hoặc … đè anh.”
“…..Tôi chả biết phải trả lời câu này như nào nữa..” Giang Tri Tân không ngừng xoa đầu Phương Hiệt, nhìn cậu bảo:
“Tôi tưởng em muốn cᏂị©Ꮒ.”
Phương Hiệt phản ứng ngay, lập tức cười không kiểm soát được: “Không, chỉ là em thích ôm hoặc dính vào anh một lúc….Không phải muốn như kia.”
“Tôi biết, em chưa có gan đó.” Giang Tri Tân mỉm cười.
“Chậc, khıêυ khí©h đúng không?” Phương Hiệt véo eo Giang Tri Tân: “Nếu anh không tin em thì thử xem.”
“Thử cái rắm.” Giang Tri Tân cười cười, “Chúng để những thứ đó lại, lấy học tập làm trọng tâm trước đã, được không?”
Nghe Giang Tri Tân nói vậy Phương Hiệt cũng chẳng ngạc nhiên lắm, dẫu sao anh vừa là người yêu vừa là người giám hộ, đôi khi còn phải làm người anh trai tri kỷ giải quyết chuyện vặt… Phương Hiệt nhớ đến lần anh buột miệng nói ngày thi đại học, chắc anh còn để ý ngày thi đại học của cậu hơn cả bố mẹ cậu mất.
“Đã biết.” Phương Hiệt thở nhẹ, cúi người hôn Giang Tri Tân.
Cơm tối bánh trôi được một lon đồ hộp bù đắp cho những tổn thương mà nó phải chịu hôm nay, nó dần dần trở nên tung tăng năng động.
Giang Tri Tân và Phương Hiệt châm nồi lẩu, Giang Tri Tân thì mở một chai bia, đưa cho Phương Hiệt một lon Coca, tại vì mai bạn học Phương Hiệt phải đến trường.
Cả hai người đều có thể ăn cay, nồi lẩu đỏ choé.
Đồ ăn hơi nhiều, sau khi ăn xong Phương Hiệt cảm thấy sắp không đi nổi, Giang Tri Tân cũng gần như vậy, gục trên ghế sô pha không muốn động đậy, Phương Hiệt kéo anh đứng dậy đi xuống lầu đi dạo.
Trời vừa tối, gió vẫn còn hơi lạnh.
Có thể là do ngày Tết, ai đó đang bán hoa trước cổng chung cư, kiểu pháo hoa cầm tay, vài đứa trẻ tầm bảy tám tuổi được bố mẹ đưa đi chơi xúm vào mua.
Giang Tri Tân nhìn một lúc, sau đó quay lại nhìn Phương Hiệt.
“Có muốn chơi không, bạn nhỏ Phương Hiệt?”
“… Em mười tám, không phải tám tuổi.” Phương Hiệt nhìn Giang Chí Tân với vẻ mặt phức tạp, “Anh có thể đối mặt với tuổi của người yêu mình được không?”
Giang Tri Tân cười một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Ồ, nhưng tôi muốn chơi cơ, đằng ấy đi mua hai cái đi.”
“…Hay thật, sao anh không tự mình đi?” Phương Hiệt yêu cầu.
“Bởi vì người yêu của em năm nay hai mươi tám tuổi, không phải tám tuổi.” Giang Tri Tân cười, “Em có thể nhìn thẳng tuổi của người yêu mình được không?”
Phương Hiệt đột nhiên cười, Giang Tri Tân đá nhẹ vào chân cậu.
“Nhanh lên.
”
“Chờ tí.” Phương Hiệt ngừng cười: “Bạn nhỏ Giang Tri Tân.”