Giang Tri Tân bị đè đến tỉnh.
Chưa kịp tỉnh táo hẳn, anh cảm thấy cánh tay trái đau nhức, như bị ai đó đè xuống, rất khó cử động.
Quay đầu nhìn sang thì thấy Phương Hiệt đã ngủ say, nửa người đè lên vai anh.
Giang Tri Tân lập tức không cử động, cầm lấy điện thoại trong tay phải liếc mắt một cái đã bốn giờ chiều.
Anh đặt điện thoại xuống, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, núi rừng tối sầm.
Giang Tri Tân nhìn khung cảnh xa xăm một lúc mới khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó quay đầu nhìn Phương Hiệt.
Vì Phương Hiệt vùi đầu vào vai anh nên từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Phương Hiệt.
Đôi mắt nhắm nghiền và lông mi rậm rạp che phủ một vùng da nhỏ dưới mắt.
Lông mày hơi cau lại, khi ngủ cũng cảm thấy chua xót cùng thù hận, không biết đang sầu cái gì.
Nhưng Phương Hiệt thực sự lo lắng về điểm số, kỳ thi vào đại học, bố mẹ và … bản thân.
Khi Giang Tri Tân nghĩ đến điều này, tâm trạng thoải mái ban đầu của anh hơi chùng xuống.
Đêm nọ, Phương Hiệt hỏi về chuyện bạn trai cũ, Giang Tri Tân nói một ít, tuy rằng có đầu có đuôi nhưng hết sức thô sơ.
Anh không nói rằng lúc đó cậu ta cũng không lớn hơn Phương Hiệt bao nhiêu lắm, chưa đầy 19 tuổi.
Khi đấy anh cũng lớn hơn cậu ta, anh mới hơn 21 tuổi.
Lúc yêu dường như ai cũng kiểu “núi không góc cạnh, thiên hạ dung hòa, ta dám ở bên đế vương” [1] sự chênh lệch về sắc vóc, tuổi tác đều không thành vấn đề.
Cho đến khi Giang Tri Tân rút lui chưa đầy nửa năm vì chấn thương, cậu ta do dự rất lâu, cuối cùng cũng chia tay.
Lúc đó Giang Tri Tân đang làm việc ở Vân Thất, mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi đến mức có thể đột ngột chết, chuyện chia tay này trong lòng anh không gợn nổi một gợn sóng, đồng ý xong lập tức dứt khoát xoá luôn thông tin liên lạc.
Chuyện này khó nói ai sai ai đúng.
Một người bị thương và xuất ngũ ở tuổi 23, người còn lại chuẩn bị vào học viện quân sự.
Lỗ hổng này mắt thường còn nhìn thấy, nó sẽ tiếp tục phát triển theo thời gian.
Nếu khoảng chênh lệch tuổi tác trước đây là sông, thì ắt hẳn giờ sẽ là một rãnh biển sâu không thấy đáy giữa một người chủ quán 28 tuổi kinh doanh quán bar và một cậu học sinh trung học cơ sở 18 tuổi.
Nhưng điều mà Giang Tri Tân không ngờ tới là tình cảm của Phương Hiệt rất nghiêm túc.
Anh nghĩ đến rất nhiều lần, cũng nói với Phương Hiệt rồi rằng xu hướng tìиɧ ɖu͙© và sở thích của cậu trai 18 tuổi có thể là do ảo giác do hormone gây ra.
Nhưng lần nào câu trả lời của Phương Hiệt cũng rất khẳng định.
Không phải, thích chính là thích, 18 tuổi thích cũng là thích, nhưng khác so với những tuổi khác.
Loại cảm giác này quá ấm áp, Giang Tri Tân lâu không gặp cảm giác này.
Nghiêm túc không có nghĩa là đi được lâu dài, với lại tình cảm giữa hai người rất phức tạp và có quá nhiều biến tướng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Giang Tri Tân đang rất nghiêm túc với tình cảm của Phương Hiệt.
Giống như gặp ngọn lửa rực trời khi trời băng giá, muốn lại gần sưởi ấm nhưng sợ bị nó làm bỏng, lại càng sợ mình dập tắt ngọn lửa rực rỡ như vậy – như thế thì tạo nghiệp quá.
Giang Tri Tân thở dài.
Gần 20 phút, Giang Tri Tân cảm thấy tay mình như bị gãy đến nơi rồi, anh hơi rụt tay lại, thì thầm gọi: “Phương Hiệt.”
“Dậy đi.”
Có lẽ đây là một thói quen mà cậu đã trau dồi ở trường, Phương Hiệt thức rất nhanh.
Vừa gọi đã mở mắt.
Cậu mở mắt, đầu tiên xem mình đang ở đâu.
Khi nhận ra mình đang dựa vào vai Giang Tri Tân, cậu lập tức bật dậy, giống như một cái lò xo, khiến Giang Tri Tân giật mình.
Giang Tri Tân rụt tay về lắc lắc, sau đó bóp vai hỏi: “Phản ứng gì thế này?”
Phương Hiệt nhìn chằm chằm Giang Tri Tân một chút, cuối cùng hắng giọng nói: “Tôi không cố ý.”
“Lúc mới ngủ vẫn còn ngủ nguyên chỗ của mình, chắc ngủ say quá không để ý—”
“Tôi chưa bảo em cố ý.” Giang Chí Tân cười.
“… Tôi sợ anh tưởng tôi cố ý rồi muốn đánh tôi.” Phương Hiệt liếc anh một cái, bất lực.
“Phản xạ có điều kiện.”
Giang Tri Tân vừa vui vẻ đứng lên: “Được, đi thôi.”
Khách sạn tiệc cưới trên đỉnh đồi, khách sạn sân vườn có view đẹp.
Hai người đến nơi thì đúng năm giờ.
Khi Giang Tri Tân đi vào, có một số người bắt tay chào hỏi, gặp ai cũng giới thiệu rằng: “Em trai tôi, học lớp 12” xong lại cười nói lái đi chủ đề khác, trông rất khác bộ dạng lười biếng ngồi chơi game ở phòng khách.
Phương Hiệt phục Giang Tri Tân luôn.
Ngay cả khi ngày thường lười biếng không muốn giao tiếp, nhưng ở nơi công cộng, Giang Tri Tân có thể khéo léo sử dụng các phương pháp xã giao của người trưởng thành.
Hôn lễ vừa mới bắt đầu, đám cưới trang trí rất đẹp, ngập tràn những bó hoa hồng trắng và hồng.
Cô dâu được bố dắt rồi đưa vào tay chú rể, quan khách theo dõi buổi lễ.
Phương Hiệt và Giang Tri Tân đến muộn, đứng ở tít xa.
Phương Hiệt không biết ai với ai nhưng Giang Tri Tân rất nghiêm túc xem, còn khen “Cô dâu xinh thế”
Phương Hiệt nhìn anh, không nói lời nào.
Khi tổ chức xong, đến lúc cô dâu tung bó hoa, bên dưới sôi động hẳn lên.
Hai người đứng tít sau, không nghĩ tới có thể ném đến đây, Giang Tri Tân quay lại đưa cho Phương Hiệt một cái kẹo cưới.
“Vị chanh.”
Phương Hiệt đang định đưa tay ra đón lấy, một vật thể bay thẳng về phía mặt cậu, giữa tiếng hò reo của mọi người, Phương Hiệt vô thức đưa tay lên túm nó trong tay.
Đây là một bó hoa hồng sâm panh, quấn băng gạc trắng.
Phương Hiệt còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng cười và tiếng reo hò bên cạnh cậu, còn vỗ tay nữa.
Một người đứng trước cười chào hỏi Giang Tri Tân: “Em trai Giang Tri Tân mới vừa học lớp 12, không sài được, không bằng ném cho Giang Tri Tân đi.”
“Ném hoa không phải ai bắt được thì là tính người đó? ý chỉ vận đào hoa đó, không hiểu hả?”
Xung quanh lại có những tiếng cười khác.
Kết thúc buổi lễ, bắt đầu mở tiệc.
Mặc dù đám cưới theo phong cách phương tây nhưng bữa ăn vẫn là kiểu Trung Quốc, các món thịnh soạn.
Sau bữa ăn thì trời cũng đã tối, có người đã chuẩn bị pháo hoa.
Pháo hoa nổ giữa không trung, rộng lớn, lộng lẫy, hoa lệ.
Nhiều người đứng dưới sân ngắm nhìn, hầu hết mọi người đều đứng cạnh cô dâu chú rể, vừa cười nói vừa chụp ảnh, quay video.
Khoảng sân rộng lớn, Giang Tri Tân và Phương Hiệt đang đứng ở nơi tổ chức hôn lễ vừa rồi.
Đồ vừa nãy còn chưa được thu dọn sạch sẽ, bị bóng bay với lều gạc che mất, ở chỗ này ngắm pháo hoa không rõ nên chỉ có hai người bọn họ.
Giang Tri Tân xem pháo hoa hồi lâu, sau đó quay lại nhìn Phương Hiệt.
Phương Hiệt cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm nhận được ánh mắt của Giang Chí Tân, quay sang nhìn anh.
Chắc cậu không biết đặt bó hoa mà mình nhận được ở đâu nên Phương Hiệt cứ cầm nó trên tay.
Giang Tri Tân thoáng nhìn bó hoa, tưởng tượng lại cảnh Phương Hiệt nhận được bó hoa: “Xem ra kế tiếp đào hoa sẽ rất thịnh vượng đó, Phương Tiểu Hiệt.”
“Ý anh là gì” Phương Hiệt hỏi.
“Bắt được hoa cô dâu ném có nghĩa là người mà em yêu sau này – hai người sẽ nhanh chóng kết hôn—— cũng được, em còn khoảng vài năm nữa.”
“Em sẽ không kết hôn đâu” Phương Hiệt đáp ngay, mặt đối mặt.
Trên mặt không có biểu cảm gì, trông rất nghiêm túc.
“…Giỏi thật đấy, tôi thuận miệng nói thôi” Giang Tri Tân liếc cậu một cái, thở dài rồi lại cười.
“Vậy tôi chúc em tìm được người mình thích nhé?”
“Thích ai?” Phương Hiệt hỏi tiếp.
Lần này Giang Tri Tân không dẫm phải bom, đáp luôn: “Bạn nam nào đó.”
Phương Hiệt nghe vậy mỉm cười, nhìn lên bầu trời, ngắm pháo hoa.
Một lúc sau cậu đột nhiên hỏi: “Anh thích trai trẻ không?”
“….Gan lớn thật đấy.” Giang Tri bị Phương Hiệt chẹn nghẹn họng, liếc cậu, chậc một cái: “Tôi thích đàn ông.”
Lễ cưới chìm vào màn đêm, những chiếc lều vải trắng hồng và vòng hoa đám cưới rực rỡ mơ màng trong đêm mờ ảo.
Pháo hoa giữa không trung lần lượt thắp sáng nửa bầu trời đêm, chúng hoàn toàn phản chiếu trong mắt Phương Hiệt.
Phương Hiệt khẽ cười một tiếng, sau đó đột nhiên đưa bó hoa cho Giang Tri Tân.
“Bỏ đi, tôi không cần trai hay gái thích mình.”
Cậu nói: “Anh cũng không cần.”
Giang Tri Tân đang định lấy hoa, nghe thấy nói vậy thì ngạc nhiên.
Tâm lý trả thù khá mạnh mẽ quá nhỉ, đúng là cung bọ cạp Phương Tiểu Hiệt
“Tại sao?” Giang Tri Tân hỏi.
“Có một người thích anh là đủ rồi.” Phương Hiệt đáp.
“Bộp—”
Pháo hoa nổ vang, ánh sáng trong sân rất sáng, pháo hoa chiếu vào khuôn mặt của hai người rồi nhanh chóng tối sầm lại, nhưng ngay sau đó một quả khác bay lên trời.
Trong ánh sáng tối thay đổi, Giang Tri Tân im lặng ngẩng đầu nhìn Phương Hiệt một lúc, khẽ cười.
“Ai?”
Dù sao cũng nói đến đây rồi, nói thêm một câu cũng chả sao, không dũng cảm không phải Phương Tiểu Hiệt 18 tuổi….
Trong ánh sáng và bóng tối, Giang Tri Tân nghe thấy Phương Hiệt nói:
“Tôi.”