Chương 54

Đôi khi Giang Tri Tân cảm thấy Phương Hiệt hơi giống chó con.

Ví dụ như khi lúc mới đến, trông vừa lúng túng vừa sợ người lạ, giống như một con chó hoang vừa được đón về nhà.

Sau này quen rồi sẽ thân với anh hơn một chút, lại ngoan không khiến người khác nhọc lòng.

Nhưng một khi anh chạm vào một số điểm riêng sẽ lộ răng nanh, tỏ thái độ, dứt khoát không che giấu.

Như bây giờ, Phương Hiệt đang nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đó rất tập trung, nhất định phải nghe anh nói gì đó.

Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc, cuối cùng thì bất lực, nặng nề dựa vào ghế sô pha.

“Tôi có thể hút một điếu thuốc không?” Giang Tri Tân hỏi.

“Được.” Phương Hiệt đáp.

Giang Tri Tân lấy hộp thuốc lá với cái bật lửa trên bàn, lấy một điếu rồi bỏ vào miệng, châm lửa.

“Chả có gì đặc biệt, chỉ là đến tuổi yêu đương rồi nhưng không có cảm giác với con gái, lúc còn sống trong ký túc xá trường, đám con trai có hứng thú xem phim cùng nhau, mà mỗi anh không có hứng, bị bọn nó cười trêu.”

Giang Tri Tân cười, làn khói trắng từ từ tản ra trước mặt, anh tiếp tục: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều lắm, nhưng sau này tôi mới biết rằng có thể tôi có vấn đề với xu hướng tính dục… Thực sự rất bình thường luôn đấy.”

Không có hứng thú với con gái, không muốn yêu con gái, thấy mình thích bạn cùng giới hơn là bạn khác giới, rồi phát hiện ra mình là gay … một quá trình hết sức bình thường.

Nhưng ở thời đại của Giang Tri Tân, tư tưởng không rộng mở như bây giờ, không ai có thể biết được sự hoảng sợ và bất lực trong lòng anh lúc đó.

Anh mất một khoảng thời gian dài để xác định mình khác biệt như thế nào so với những người khác và để bản thân mình có thể chấp nhận được điều đó.

Vì thế nên khi Phương Hiệt chấp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình nhanh như thế, còn khẳng định thích….đôi khi, Giang Tri Tân cảm thấy không thật cho lắm.

Anh không muốn đối phương lầm tưởng từ tình bạn thành tình yêu, như vậy anh sẽ vô trách nhiệm với bản thân.

Lúc Giang Tri Tân từ từ nói, Phương Hiệt cầm lon bia trước mặt uống thêm hớp nữa rồi cầm trên tay.

Vỏ ngoài của lon bia hơi lạnh, nó chỉ đóng vai trò làm mát lòng bàn tay hơi nóng của Phương Hiệt, cậu nhìn Giang Tri Tân rồi hỏi: “Vậy anh yêu khi nào?”

Giang Tri Tân mỉm cười, suy nghĩ một lát trước khi trả lời: “Sau khi nhập ngũ, tầm hơn hai năm.”

“Lúc đấy tôi được nâng quân hàm, được phong làm tiểu đội trưởng của lính mới, tình cờ cậu ta cũng là lính dưới tay tôi….cậu ta cũng vậy.” Giang Tri Tân kể.

Phương Hiệt ngạc nhiên, rồi mới nhảy số.

Cũng là …gay.

Lúc đấy Giang Tri Tân khoảng 21 tuổi đi.

Phương Hiệt im lặng lắng nghe, tưởng tượng ra dáng vẻ của Giang Tri Tân và người bên kia lúc đó, lại uống một hớp bia trong tay.

“Cậu ta theo đuổi tôi một thời gian, bảo thử xem, sau đó chúng tôi bên nhau.

Về sau tôi bị thương giải ngũ, còn cậu ta thành tích huấn luyện không tồi, định sang học viện quân học, sau đấy chia tay.”

Giang Tri Tân nhẹ giọng bâng quơ kể vài câu, nói xong thì quay lại liếc Phương Hiệt, hỏi: “Được chưa hả tổ tông?”

Phương Hiệt mỉm cười, hỏi được một tấc lại muốn thêm một thước: “Khi yêu một người, anh thường làm gì?”

“Thì như mọi người.” Giang Tri Tân có chút khó chịu, “Bồ đội ăn cơm còn khó, toàn là cùng nhau đi dạo cùng nhau huấn luyện.

Được ngày nghỉ thì ra ngoài xem phim.”

“Ồ” Phương Hiệt đáp.

Bây giờ bảo Giang Tri Tân dậy sớm 5 phút như lấy mạng anh rồi, bây giờ còn bị thương ở thắt lưng… nhưng cũng đi xem phim cùng người ta… sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật đấy.

Phương Hiệt uống thêm một hớp bia.

“Còn chuyện gì không? Hết rồi thì đi ngủ” Giang Tri Tân hút điếu thuốc đến cuối, bỏ nó vào gạt tàn rồi đứng dậy nhìn Phương Hiệt.

“Sáng mai tôi phải đi đón chị Linh, nếu em muốn

đi … ”

Đang nói đó thì Giang Tri Tân nhìn thấy cốc bia trên tay Phương Hiệt.

Ban nãy vừa nói vừa nghĩ nên không để ý động tác của Phương Hiệt.

Giang Tri Tân nhanh chóng giằng lon bia trong tay Phương Hiệt, anh lắc một cái, gần như cạn sạch.

“Giỏi thật đấy Phương Tiểu Hiệt.”

Giang Tri Tân chửi thề trong lòng “đệt”.

Anh tự an ủi trong lòng may mà ngày mai Phương Hiệt không đi học.

Nhưng ngay trước mắt anh mà anh để uống nhiều như thế thì anh phải trách nhiệm.

Giang Tri Tân hơi đau đầu bảo: “Chính thức thông báo cho em, đây là lần cuối cùng em được uống bia trước mặt tôi, còn bây giờ nhanh đi tắm rửa rồi vào phòng đi ngủ.”

Dường như Phương Hiệt không nghe thấy, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Tri Tân trả lời: “Ừ”

Đôi mắt cậu hơi phiêu, trông như chẳng biết nhìn vào đâu, phản ứng của cả người cũng chậm đi nửa nhịp.

Giang Tri Tân giật mình, nhìn chằm chằm Phương Hiệt vài giây, cuối cùng xác định rằng Phương Hiệt bị say một chút.

Loại bia đen có nồng độ cồn không quá 15%, nửa lon, 300 ml đã khiến Phương Hiệt say như điếu đổ.

Đây là một thanh niên 18 tuổi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Giang Tri Tân suýt nữa thì bật cười, cúi xuống nhìn Phương Hiệt chằm chằm một lúc rồi thở dài: “Trai ngầu à, say rồi thì về phòng ngủ đi.”

Nói xong anh lo lắng Phương Hiệt không thể đứng vững được nên vươn tay ra đỡ vai Phương Hiệt, để cậu có chỗ vịn đứng lên.

Ngay khi đặt tay lên vai, đã bị Phương Hiệt bắt lấy.

Một giây tiếp theo, Phương Hiệt giật mạnh và kéo Giang Tri Tân xuống, Giang Tri Tân không kịp phòng bị, ngã nặng trên ghế sô pha.

“Ôi đệt.”

Trước khi Giang Tri Tân kịp mắng xong, Phương Hiệt đã xoay người sang trước mặt Giang Tri Tân, gần như cậu đè trên người Giang Tri Tân, từ trên cao cúi xuống nhìn anh.

Ngoài bị áp bức, Phương Hiệt còn ngồi trên đùi Giang Tri Tân, tư thế hơi khó xử.

Giang Tri Tân hít một hơi thật sâu, định đá Phương Hiệt xuống, nhưng anh bị Phương Hiệt đè đến mức không thể cử động, tay của anh vẫn bị Phương Hiệt bắt lấy.

Tôi đệt.

Bánh trôi đang tung tăng bên cạnh bị hai người doạ sợ sợ lao vào phân mèo.

“Thật đấy.” Phương Hiệt nói một giây trước khi Giang Tri Tân trở nên tức giận.

Giang Tri Tân ngây người: “Cái gì?”

“Xu hướng tìиɧ ɖu͙© và tình cảm của tôi đều là thật.” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, từ từ nói.

“Cái lý do vì tuổi nhỏ không hiểu xu hướng tìиɧ ɖu͙© ấy … nó không đúng với tôi.

Đừng có lấy lý do này luyên thuyên qua loa với tôi, dỗ dành trẻ con cũng không phải dỗ như thế.”

“Đừng nói tôi còn nhỏ nên không hiểu áp lực, không phải tôi không dám mà là anh không dám.” Phương Hiệt nói.

Sau khi Giang Tri Tân nghe xong, chỉ vài tích tắc, cơn tức giận của anh gần như lên đến đỉnh điểm.

Tất nhiên tôi không dám.

Tôi không dám yêu một cậu học sinh cấp ba nhỏ hơn tôi mười tuổi, đặc biệt người này còn là con của chị tôi, là đứa con họ tin tưởng tôi mới giao phó cho tôi.

Tôi không dám yêu một người có thân phận như thế này, hôn môi rồi lên giường, thậm chí có lúc tôi cảm thấy mình như một tên ngốc vì cảm thấy người ta rất tốt——có vấn đề gì sao?

Nhưng Giang Tri Tân nhịn không nói.

“Phương Hiệt” Giang Tri Tân nén giận, trực tiếp gọi tên Phương Hiệt.

“Nếu em bỏ hai tay ra trở về phòng ngủ tôi có thể vui vẻ nói chúc ngủ ngon, nếu không thì em sẽ chết với tôi.”

Giang Tri Tân nhìn chằm chằm Phương Hiệt, chậm rãi nói: “Tôi đếm đến ba, đừng buộc tôi——”

Phương Hiệt ngắt lời anh: “Đừng buộc tôi phải đánh đúng không? một hai ba, anh đánh đi?”

Giang Tri Tân nói được nửa chừng thì bị chọc cười, nhìn chằm chằm Phương Hiệt không nói gì, anh nghi ngờ Phương Hiệt mượn rượu giả say phát điên, cậu đang vẫn rất tỉnh táo.

Nhưng tai Phương Hiệt có đỏ bừng bất thường, Giang Tri Tân có thể cảm giác được bàn tay đang nắm cổ tay mình rất nóng, giống như bị sốt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt Phương Hiệt có chút phiêu, nhưng cậu vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh.

“Không đánh đúng không? OK.” Phương Hiệt nói.

Sau đó Phương Hiệt đột ngột cúi đầu xuống và hôn nhanh lên môi Giang Tri Tân.

Hôn thật, nhưng không hôn sâu, thậm chí không chạm đầu lưỡi.

Tốc độ khiến Giang Tri Tân gần như không phản ứng kịp.

Chắc là do thiếu kinh nghiệm, khi Phương Hiệt cúi đầu xuống hôn, sức lực khá mạnh, răng đυ.ng mạnh vào môi Giang Tri Tân, Giang Tri Tân hít một hơi đau đớn.

Chưa hít xong Phương Hiệt đã nhanh chóng rời khỏi môi Giang Tri Tân và lùi lại vài bước.

Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, gật đầu: “Ngủ ngon.”