Thời gian của lớp 12 như nước chảy, như thác nước chảy mới đúng, không bao giờ chảy ngược lại.
Tháng 10 trôi qua, đầu tháng 11 là thi cấp tỉnh môn vật lý cho nên lần này chấm bài rất nhanh, thầy giáo vật lý cầm chồng đáp án vào lớp.
“Mượn tiết tự học này tý để tôi chữa đề hôm thứ 6 kiểm tra.”
Bên dưới lập tức vang lên một vài tiếng than ôi.
Thầy dạy vật lý tai rất thính, tính cách của ổng thì nóng nảy, nói to hơn: “Kêu cái gì? Không muốn nghe à? Nghĩ mình thi tốt lắm chắc?”
Giọng to như một cái chuông, phía dưới im tịt luôn.
Nhưng ổng còn chưa hết bực, lèm bèm tiếp:
“Mang đáp áp cho nhiều lớp tôi thấy lớp này ít lo lắng nhất đấy, muốn thi đại học luôn rồi đúng không? Có học sinh nghĩ mình hạng nhất hạng hai nên cũng không thèm để ý.”
Nói được một nửa lại tăng âm lượng: “Có học sinh thi 90 phút mà thi được nửa đã nộp bài, có phải nghĩ mình đỉnh lắm đúng không?”
“…”
Ánh mắt bốn phương lập tức đổ dồn về phía Phương Hiệt, cậu thở dài trong lòng, không ngẩng đầu mà giả điếc nhìn sách giáo khoa.
Giáo viên vật lý nhìn cậu, sau đó lắc tờ đáp án trên tay mình.
“Được rồi, tự mình lên lấy bài kiểm tra này, người đầu tiên – Phương Hiệt.”
Phương Hiệt lập tức đứng lên, lên bục giảng lấy bài kiểm tra, thầy giáo nhìn cậu bình tĩnh bảo:
“Rất tốt, đạt điểm tuyệt đối.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì bên dưới như giọt nước rơi vào dầu nóng, lập tức xì tung cái nồi.
Toàn bộ lớp học tràn ngập cảm thán và xì xào.
Giọng Từ Hàng rất to, cậu đứng ở trên bục giảng vẫn có thể nghe thấy cậu ta “Vãi nồi” liên tiếp ba lần.
“Ồn ào thế! phấn khích làm quái gì, tất cả các em đều đạt điểm cao à?”
Ồn ào phía dưới lắng xuống, ông thầy quay đầu lại nhìn Phương Hiệt.
“Chỉ là lần này đừng tự đắc, lần sau nộp bài trước thời hạn, cho dù được mười điểm tối đa cũng bị gọi phụ huynh.”
“Em biết rồi.” Phương Hiệt gật đầu.
“Đi xuống đi.”
Phương Hiệt cầm tờ bài kiểm tra của mình và trở về vị trí trước ánh mắt của mọi người.
Giáo viên vật lý đã bắt đầu gọi người tiếp theo, Từ Hàng trợn mắt nhìn chằm chằm cậu, lầm bầm trong miệng:
“Đcm, thế tớ còn bái phật làm gì nữa? Bạn cùng bàn cho tớ xin cái ảnh tự sướиɠ, ngày nào tớ cũng thờ cậu.”
“… Cậu có bình thường không?”
Mặc dù lần này cậu không có hy vọng mình sẽ đạt được điểm tối đa.
Cậu chỉ thấy bài kiểm tra lần này mình làm không tệ lắm – cậu làm các câu hỏi rất trôi chảy, hầu như không phải dừng lại suy nghĩ, trong suốt giờ kiểm tra, làm hăng say đến mức trước giờ chưa bao giờ hăng như thế.
Hôm trước nhận được tin báo của Địch Uyển, hôm sau cô ta đứng ngoài trường học tìm, còn một đống việc lộn xộn chưa giải quyết được….
nhưng cậu lại tập trung được.
Bởi vì Giang Tri Tân ở đó.
Chỉ cần Giang Tri Tân còn ở đó, mọi chuyện có xấu như thế nào cũng không còn liên quan, bởi vì Giang Tri Tân sẽ luôn là người đáng tin cậy, xử lý được mọi việc.
Phương Hiệt cúi đầu mỉm cười.
Tối về, Phương Hiệt không nhịn được, nói chuyện thi cử với Giang Tri Tân.
“Kết quả bài kiểm tra vào thứ sáu có rồi, kết quả cũng khá được.”
Giang Tri Tân đang lái xe liếc cậu một cái, hỏi: “Khá là khá như nào?”
“Điểm tối đa” Fang Jie trả lời ngắn gọn.
“… Này.” Giang Tri Tân nhịn không được cười: “Gì thế, sao giọng điệu em nghe thiếu đánh vậy hửm?”
Phương Hiệt cũng cười: “Thiếu đánh lắm à? Tại tôi nghĩ nói thẳng thì không biết ngại quá.”
“Như này còn không biết ngại hơn ấy.” Giang Tri Tân cười: “Nhưng đỉnh quá đấy Phương Tiểu Hiệt, hôm đó vướng bao nhiêu chuyện, tôi còn lo em thi không tốt.”
Phương Hiệt im lặng một lúc lâu, cho đến khi xe sắp sửa vào cổng tiểu khi thì mới ngập ngừng nói.
“Trước kỳ thi tôi rất hoảng loạn, lại lo lắng chuyện trước đây, nhưng khi anh gọi điện cho tôi, nói sẽ đến ngay.
Đột nhiên tôi cảm thấy … cũng không có chuyện gì to tát lắm.”
“Cũng chỉ là cảm thấy thôi, giống như gặp chuyện gì thì nhất định anh cũng xử lý được, rất đáng tin cậy.
Nếu anh không xử lý được thì tôi sẽ ra ngoài giải quyết chuyện cùng anh, còn không được nữa thì cô ta muốn gì thì tôi làm vậy.
Dù sao tôi cũng ở cùng anh——”
Trong đầu Phương Hiệt rất bối rối, cơ bản là cậu nghĩ nói đó.
Cậu cảm thấy những gì mình nói hơi kì quái- giọng điệu và nội dung đều hướng tới một nơi không thể giải thích được.
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, quay đầu nhìn Giang Chí Tân.
Xe đã đến bãi đậu xe ngầm của chung cư, Giang Tri Tân vừa đậu xe, vừa nhìn Phương Hiệt.
Thấy cậu nhìn mình chằm chằm mình, vẻ mặt Giang Tri Tân vẫn rất bình thường, anh gật đầu nói: “Ở cùng nhau – sau đó thì sao? Sao không nói nữa?”
Phương Hiệt không biết Giang Tri Tân có phải đã nghe nhầm hay không, trong lòng hơi hoảng mở miệng: “Thì là, chỉ nghĩ anh là người đáng tin cậy hơn, anh giống bố tôi hơn.”
…Câu này cũng phun ra được, ngu ngốc chết được.
Phương Hiệt ngồi ở ghế phụ nhìn Giang Tri Tân đang ngồi bên cạnh cười đến phát run, mấy phút rồi mà vẫn chưa dừng lại được.
“Gần như thế.” ban đầu cậu còn ngượng nhìn thấy Giang Tri Tân cười như thế này, cậu cũng muốn cười “Buồn cười quá phải không?”
Giang Tri Tân ngồi thẳng người, trên mặt mang theo nụ cười: “Không buồn cười, rất cảm động.”
“Ừm” Anh dừng lại, nói tiếp: “Cảm ơn con trai.”
“Chậc.” Phương Hiệt cau mày nhìn Giang Tri Tân rồi cũng cười.
Giang Tri Tân mỉm cười mở khóa xe: “Lên nhà.”
Về đến nhà, Phương Hiệt chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn Giang Tri Tân nói: “Đề thi này là của thi vật lý cấp tỉnh, đi thi cho tỉnh cho nên chắc phải đi thi mấy ngày.”
Giang Tri Tân ngạc nhiên “Ồ” rồi bảo: “Vậy thì chắc em cũng phải đi thi nhỉ? Đi thi bao lâu?”
“Cộng thêm tới lui, sáu hoặc bảy ngày.” Phương Hiệt trả lời.
Cả Đường Dịch và giáo viên vật lý đều đã nói rằng cuộc thi này được chia thành bài thi viết và thực hành.
Có cả lễ khai mạc và bế mạc nữa, nên chưa chắc một tuần đã xong.
Phương Hiệt biết rằng cậu chắc chắn sẽ được chọn, điều đó có nghĩa là cậu và Giang Tri Tân sẽ xa nhau trong khoảng một tuần.
Cậu cảm thấy mình nên có khoảng thời gian này để bình tĩnh lại, hiện tại mỗi lần nhìn thấy Giang Tri Tân chân tay cậu đều luống cuống, sau khoảng thời gian xa cách này có thể khiến đầu óc cậu minh mẫn hơn, ít nhất đừng nói lung tung như đêm nay.
Nhưng khi nghĩ đến việc đã hơn một tuần không gặp Giang Tri Tân, trong lòng Phương Hiệt lại nghẹn muốn chết.
Cậu không muốn rời xa Giang Tri Tân.
“Đi đi.” Giang Tri Tân rất dứt khoát trả lời.
“Có được điểm đại học đúng không? Thử đi, tốt lắm.”
“…Ừ.”
Phương Hiệt không ngờ Giang Tri Tân lại trả lời đơn giản như vậy, cậu bối rối không biết nói gì, bèn nói theo lời Giang Tri Tân nói: “Cũng được.”
“Thái độ như này là thế nào?” Giang Tri Tân mỉm cười.
“Không thái độ gì cả.” Phương Hiệt cầm cặp bước vào phòng: “Tôi phải làm bài tập, anh đi đi tắm trước đi”
“… Ừ.” Giang Tri Tân nhìn bóng lưng của Phương Hiệt, nhìn cậu một tay xách cặp sách, một tay mở cửa phòng ngủ, lại thuận tay đóng cửa luôn.
Bụp.
Nụ cười trên mặt Giang Tri Tân biến mất, anh khẽ cau mày.
Tâm trạng Phương Hiệt không ổn, dù là ở trong xe tối nay hay từ phản ứng vừa rồi, Giang Tri Tân nhìn thấy trong lòng Phương Hiệt có chuyện.
Chuyện Giang Tri Tân nghĩ đến đầu tiên gia đình cậu, nhưng anh nhanh chóng phủ nhận.
Chuyện gia đình này đã diễn ra từ lâu rồi, chuyện này sẽ không làm Phương Hiệt đột nhiên cảm thấy khó chịu, cũng không khiến cậu nói những điều đó ở trong xe …
Hắn có thể nghe ra Phương Hiệt kia đoạn lời nói đối chính mình tín nhiệm, vi diệu cảm xúc, còn có nói đến một nửa bỗng nhiên đoạn rớt khi trong lòng hoảng loạn.
Anh có thể nghe thấy sự tin tưởng trong câu nói của Phương Hiệt, cảm xúc vi diệu cùng với sự hoảng loạn trong lòng khi đang nói mà đột ngột đứt quãng giữa chừng.
Phương Hiệt là học sinh giỏi, luôn nỗ lực và đứng đầu.
Nhưng về mặt cảm xúc, đối với một người từ năm 7,8 học cách nhìn mặt đoán cảm xúc như anh, rõ ràng anh giỏi hơn Phương Hiệt nhiều.
Giang Tri Tân thở dài, bất đắc dĩ nghĩ sâu hơn.