Sau khi cúp điện thoại, Phương Hiệt nghe theo lời Giang Tri Tân, gửi một vài bức ảnh hôm trước Địch Uyển gửi.
Một lúc sau, Giang Tri Tân trả lời: “Xoá tất cả đi.”
Phương Hiệt cười trả lời “Tôi biết.” Cậu xóa tất cả các tin nhắn thật gọn gàng, vừa mới đút điện thoại vào túi, cậu đã nghe thấy ai đó gọi tên mình:
“Phương Hiệt.”
Phương Hiệt xoay người, thấy Đường Dịch đang thở hồng hộc leo cầu thang, đầu tóc rối tung, chắc là bật từ giường dậy, không có thời gian chải gọn.
Anh bước đến bên cạnh Phương Hiệt, còn chưa kịp thở đã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện trong nhà….em, giờ không thể nói rõ ràng cho thầy được.” Phương Hiệt trả lời.
Cậu không muốn nói quá nhiều.
May là Đường Dịch cũng nhìn ra, không hỏi thêm mà chỉ vỗ vai Phương Hiệt.
“Có cần thầy giúp giải quyết không?”
“Không cần đâu.” Phương Hiệt cười, “Giang Tri Tân sắp đến rồi.”
Đường Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Thế là tốt rồi, Giang Tri Tân rất đáng tin cậy.
Em chuẩn bị thi đi, mấy chuyện còn lại đừng quan tâm.”
“Vâng, em biết.” Phương Hiệt đáp.
Không cần Đường Dịch an ủi, giờ cậu thực sự tin tưởng Giang Tri Tân vô điều kiện.
Rõ ràng lúc mới gặp, cậu cảm thấy người này vừa không đáng tin cậy vừa cợt nhả…
“Em có thể nộp bài thi trước rồi xin về được không?” Phương Hiệt hỏi.
Thấy Đường Dịch kinh ngạc nhìn mình, Phương Hiệt đành phải bổ sung thêm một câu: “Bảo đảm làm xong mới nộp.”
“Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến em, Giang Tri Tân ở bên ngoài một mình nên em cũng không yên tâm.”
“…… được rồi.” Đường Dịch thở dài nhìn cậu bất lực “Em phải thi tốt đấy.
Nếu thi không tốt Giang Tri Tân đến gặp thầy đấy.”
Phương Hiệt cười nói: “Để mời thầy ăn tối.”
“Ai thèm!” Đường Dịch cười mắng câu, sau đó bảo: “Viết giấy xin nghỉ luôn đi, tôi ký cho em ngay.”
2 giờ chiều thi, chuông chuẩn bị đã vang lên, bắt đầu đổ chuông lúc 1:45.
Đường Dịch đưa tờ phiếu đã ký cho Phương Hiệt: “Mau vào phòng thi đi.”
Nói xong, anh vẫn lo lắng khuyên nhủ: “Làm bài thi thật tốt.”
Phương Hiệt cầm tờ phiếu nghỉ bỏ vào trong cặp, trả lời: “Thầy đừng lo lắng.”
Vị trí của Phương Hiệt là chỗ ngồi đầu tiên trong phòng thi số 1, bài thi phát bắt đầu từ cậu.
Giám thị phát đề trước năm phút rồi nhắc nhở.
“Đọc đề trước đã, chuông reo thì mới bắt đầu làm, để cho quen đi, thi đại học không được viết trước …”
Nghe lời nhắc của giám thị, bốn phía đều đọc đề, tiếng giấy xào xạc bao trùm khắp phòng học.
Phương Hiệt khẽ nhắm mắt, gạt hết mọi chuyện lộn xộn trong đầu sang một bên.
Ring ring.
Tiếng chuông thi vang lên.
Phương Hiệt mở mắt, bắt đầu đọc câu hỏi đầu tiên.
Hôm nay Giang Tri Tân lái xe rất nhanh, tầm 10 phút tính từ lúc Phương Hiệt gọi điện cho anh, chưa ra khỏi xe mà ngồi đọc lại tin nhắn Phương Hiệt vừa gửi cho anh.
Những bức ảnh này chụp duy nhất một người, một cậu bé mặc áo bệnh viện, có bức đang ngồi có bức nằm, đôi khi cười đôi khi khóc, vẻ mặt đau khổ.
Khi Giang Tri Tân nhìn những bức ảnh này, trong l*иg ngực dường như có thứ gì đó chặn lại, trong lòng anh hơi hoảng, anh không biết Phương Hiệt sẽ có cảm giác gì khi nhìn thấy những bức ảnh này.
Sau khi xem ảnh, đặt điện thoại xuống, Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn cổng trường qua ô cửa xe.
Có một người phụ nữ mặc áo len màu be ở cổng trường.
Vì quay lưng về phía anh nên anh không nhìn thấy khuôn mặt của cô ta,chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xõa sau đầu, rõ ràng cô ta đang mặc quần áo sáng màu nhưng lại ngồi e dè ngồi ở mép bồn hoa, đầu luôn hướng về phía cổng trường, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Giang Tri Tân mở cửa xe, đi về phía đấy.
Cổng trường lúc này không có ai, Địch uyển nhìn thẳng cổng trường, làm ngơ trước mọi thứ xung quanh chứ đừng nói đến việc để ý xem có ai đi bên cạnh mình.
Cho đến khi Giang Tri Tân đứng trước mặt Địch Uyển, nhìn cô ta, anh mới hỏi: “Địch Uyển phải không?”
Địch Uyển phản ứng ngẩng đầu lên nhìn Giang Tri Tân.
“Cậu là ai?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
“Tôi tên là Giang Tri Tân.”
“Cô muốn gặp Phương Hiệt đúng không?”
Nghe thấy tên Phương Hiệt, vẻ mặt Địch Uyển lập tức thay đổi.
Từ khuôn mặt như chết dại ủ rũ chuyển sang biểu cảm kích động, cô ta nắm lấy cánh tay Giang Tri Tân, nhìn chằm chằm anh hỏi to.
“Cậu biết Phương Hiệt à? Nó đâu rồi? Không phải học trường này à?”
Địch Uyển rất có sức, Giang Tri Tân vội vàng đi ra ngoài nên chỉ mặc một cái áo len, móng tay kia bấu vào thịt cánh tay anh.
Nhưng Giang Tri Tân không nhúc nhích, chỉ nhìn Địch Uyển rồi nói: “Phương Hiệt sống cùng tôi, nếu muốn gặp thì nói chuyện với tôi trước đã.”
Trong phòng trà, hương an thần đốt khắp phòng, sương khói tản quanh Giang Tri Tân và Địch Uyển.
Phòng không lớn nhưng cách âm rất tốt, một khi đóng cửa lại, bên trong với bên ngoài là hai thế giới.
Giang Tri Tân pha một tách Bích hoa xuân và đẩy nó cho Địch Uyển.
“Uống chút nước đi.”
Địch Uyển không trả lời, thậm chí nhìn tách trà, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tri Tân.
“Phương Hiệt đâu?”
Giang Tri Tân ngước mắt lên nhìn Địch Uyển, giọng điệu vẫn bình thản như thường: “Tôi không cho Phương Hiệt gặp cô.”
Vốn dĩ, Địch Uyển đi với Giang Tri Tân là Giang Tri Tân bảo sống với Phương Hiệt, vừa nghe xong mấy lời này, cô đột nhiên nhíu mày.
Giang Tri Tân nói tiếp: “Ai nɠɵạı ŧìиɧ, ai bị bệnh, ai ly hôn —— mấy chuyện này không liên quan gì đến Phương Hiệt.
Em ấy đang học ở đây, cô hay Phương Thừa Lâm, tóm lại không ai có quyền tới làm phiền em ấy.”
Anh nói thẳng, ngực Địch Uyển lên xuống mạnh mẽ, cô ta nhìn anh hỏi: “Cậu là thằng nào? Chuyện này đến lượt cậu quản à?”
“Chuyện mấy người không đến lượt tôi quản” Giang Tri Tân mỉm cười, “Nhưng Phương Hiệt ở chỗ tôi, tôi chăm sóc em ấy, không ai được phép làm phiền em ấy.”
“Phiền cái gì? chuyện em trai nó đấy!”
“Nói đúng hộ, là con trai cô với Phương Thừa Lâm” Giang Tri Tân gõ bàn ngắt lời cô ta “Phương Hiệt không biết mình có đứa em trai nào cả.”
“Xảy ra chuyện mới nhớ đến “anh trai” Phương Hiệt, lúc cô đẻ cô có thông báo thằng em trai này với em ấy không?”
Giang Tri Tân dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mặt thở dài.
“Lúc ở trường Triều Thành cô đã tới tìm Phương Hiệt một lần rồi đúng không? Tìm đúng lúc thi—— à, tôi phải cảm ơn cô vì không kiếm lúc thi đại học.
Lúc ấy em ấy cũng cho cô thái độ rồi đấy, đừng có lởn vởn cạnh Phương Hiệt nữa, để em nó học một cấp 3 yên bình đi.”
Địch Uyển hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Tri Tân: “Vậy tôi có thể làm gì đây hả? Một cô gái như tôi có thể làm gì đây?! Tôi không tìm nó thì tìm ai bây giờ?”
“Tiểu An nhà tôi còn quá nhỏ, còn chưa đón lần sinh nhật thứ 8.
Bây giờ ngày nào cũng nằm viện, tôi không liên hệ với bên hiến tủy chắc? Tôi có thể nghĩ được cách khác à? Lần nào cũng thất bại, lần nào cũng không thành công!”
Địch Uyển lau mặt, cô ta thả phần lớn tóc vén sau mang tai, vài sợi lung tung bám vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, quần áo xộc xệch trông rất xấu hổ.
Nhưng cô ta không thể quan tâm, tiếp tục nói như một khẩu đại bác.
“Cậu có biết phản ứng hóa trị của con tôi mạnh mẽ như thế nào không – mỗi lần hóa trị, con tôi lại xây xẩm mặt mày, rụng tóc, đau đến phát khóc suốt, nói đau quá … đau đến mức không ngủ được, ôm không nổi.
Nói với tôi rằng ‘Mẹ ơi, con đau quá’, cậu có biết tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào không, mấy người …mấy người có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ lúc đó không!”
Địch Uyển gần như phát điên, khàn cả giọng, cô ta nhìn thẳng vào Giang Tri Tân, nước mắt chực trào ra.
“Trước khi tốt nghiệp đại học tôi đã ở với Phương Thừa Lâm, tất cả ý nghĩa cuộc sống của tôi nằm trên người An An.
Người khác nói tôi đứa giật chồng cũng không quan tâm, nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử với con trai tôi như thế? Nó đã làm gì sai? Hả?!”
Giang Tri Tân kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói, hỏi: “Thế Phương Hiệt đã làm gì sai?”
Anh nhìn Địch Uyển đang khóc, giọng điệu vẫn như trước, không có gì thay đổi.
“Cô với Phương Thừa Lâm làm chuyện sai trái, cô cảm thấy mình rất khổ sở.
Sau đó cô đợi đứa nhỏ mười tám tuổi hy sinh bản thân dọn dẹp đống hỗn độn cho cô?”
“Nó là anh trai của An An.” Địch Uyển cứ gân cổ chăm chăm nói câu này “Nó phải cứu em trai mình.”
Giang Tri Tân suýt bị giận quá mà bật cười, anh nhìn Địch Uyển và đột nhiên hỏi: “Con của cô, nó có biết mối quan hệ giữa cô và Phương Thừa Lâm là gì không?”
Anh đột ngột hỏi, Địch Uyển sững người bất giác hỏi: “Cái gì?”
“Bảy tuổi mới học tiểu học, nó có thể hiểu hôn nhân hợp pháp và chung sống bất hợp pháp là gì không?”
Bàn tay lau nước mắt của Địch Uyển buông xuống đặt lên bàn, run rẩy không kiểm soát được, cô ta nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Ý cậu là gì?”
Giang Tri Tân nhớ lại tin nhắn trên bức ảnh mà Phương Hiệt đã gửi cho mình, nói nhanh.
“Tên một từ An, cô đặt tên cho nó hẳn là cùng họ? À…Địch An?”
“Cậu muốn gì ——”
“Đang nằm viện, bạch cầu nên chắc khoa huyết học, áo viện ghi bệnh viện số 1 Triều Thành, giường 113—— ”
Giang Tri Tân liếc Địch Uyển: “Giường số 113, khoa huyết học, bệnh viện Triều Thành, Địch An, bảy tuổi phải không?”
Địch Uyển “Bộp” đứng lên, giọng nói vỡ oà:
“Cậu định làm gì?!”
“Học cô thôi, không phải cô lúc nào cũng thích đoán từng trường, lớp và địa chỉ của Phương Hiệt à?”
Giang Tri Tân và Địch Uyển nhìn nhau: “Tôi nói cho cô biết, tìm một người rất đơn giản.
Cô tìm thấy Phương Hiệt thì tôi cũng có thể tìm thấy con trai của cô.”
Thật không biết xấu hổ, Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân nhìn Địch Uyển đang run lên vì tức giận, trong lòng thở dài.
Tất nhiên anh không thể đi tìm một đứa trẻ bị bệnh, nhưng muốn hù được Địch Uyển thì phải lôi con cô ta vào.
Địch Uyển run rẩy nhìn chằm chằm Giang Tri Tân một lúc lâu.
“Đừng quấy rầy Phương Hiệt nữa thì tôi sẽ không làm phiền Địch An.” Giang Tri Tân nói: “Người lớn mắc lỗi thì tự mình chịu đừng có bắt nạt trẻ con, cô cho rằng cô phát điên với trẻ con thì không ai quan tâm đến đúng không?”
Giang Tri Tân nhìn Địch Uyển, khóe miệng chợt nở nụ cười.
Nụ cười vô cảm
“Nếu cô cứ muốn thế thì tôi cũng chịu, không còn cách, nhưng khi tôi điên lên thì điên hơn cô nhiều, không tin thì thử xem?”