Nói xong câu này tất cả những âm thanh trong phòng khách cùng nhau biến mất—— Giang Tri Tân tua nhanh đoạn này xong rồi bỏ bàn tay đang chặn mắt Phương Hiệt xuống.
Nhìn được lại ánh sáng trước mặt, Phương Hiệt quay sang nhìn Giang Tri Tân, mà Giang Tri Tân cũng nhìn cậu, vẻ mặt rất đứng đắn:
Hỏi: “Muốn xem nữa không?”
Nhất thời Phương Hiệt bị cạn lời.
Thật ra cậu vẫn chưa cân nhắc xem có nên tiếp tục xem bộ phim ngôn tình này hay không, cậu bất ngờ trước hành vi đột ngột của Giang Tri Tân và đang không biết phải làm sao.
Nhưng Giang Tri Tân rõ ràng hiểu sai ý, đợi một lúc không thấy Phương Hiệt trả lời, vẻ mặt đứng đắn ban đầu của anh đột nhiên trở nên vi diệu, nở nụ cười nhạt, khẽ ho một tiếng.
“Em có muốn——” Giang Tri Tân khựng lại, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh hơn và nụ cười trên mặt mình cũng không quá rõ ràng.
“Đi vệ sinh không?”
“Cái gì— ” Phương Hiệt nói được nửa chừng, cậu chợt nhận ra ý của Giang Tri Tân.
… Phương Hiệt hít một hơi thật sâu, hơi muốn đánh Giang Tri Tân, rất cảm kích mình đã không đi vào phòng tắm để tránh xấu hổ, suýt nữa tự đẩy mình vào một tình huống còn xấu hổ hơn.
“Không muốn!”
Phương Hiệt cáu kỉnh nói ra hai chữ này, nói xong liền vô thức tách hai chân ra, tách được một nửa thì cảm thấy không ổn, đành ngồi thẳng lên cho thoáng hơn.
Giang Tri Tân mỉm cười, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Xin lỗi, tuổi dậy thì à, tôi nghĩ em ——”
Anh không tiếp tục “Ngại quá.”
Phương Hiệt nhìn anh, buột miệng hỏi: “Anh không phải cũng thế à?”
“Đương nhiên là không phải” Giang Tri Tân cười, “Tôi không xem mấy loại này.”
Sau đó Phương Hiệt mới sực nhớ ra xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh.
Nếu vừa rồi tôi chỉ là ngại, thì bây giờ bầu không khí ngượng nghịu đã bao trùm khắp phòng khách. Phương Hiệt cảm thấy có hơi nóng phả vào tai, để không khí bớt căng thẳng, thậm chí cậu còn uống nửa cốc nước trên bàn.
Phương Hiệt uống ly nước ấm, sực nhớ đây là ky nước vừa rồi Giang Tri Tân uống thuốc, anh uống một nửa, cậu uống một nửa còn lại.
……Đm
Phương Hiệt nhanh chóng để nước lại.
Cũng may là Giang Tri Tân không để ý, lại bắt đầu xem phim. Vì tua nhiều quá nên cốt truyện đến mức 2 người cãi nhau rồi chia tay.
Trong tiếng ồn ào của bộ phim, Phương Hiệt nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, chỉ thấy rằng mình không thể chịu đựng được nữa.
Trong âm thanh nền của bộ phim, Phương Hiệt ngập ngừng và chậm rãi nói.
“Làm sao… làm sao anh biết?”
“Biết gì?” Giang Tri Tân quay đầu nhìn cậu vài giây, liền hiểu được ý của cậu. “Ý hỏi sao tôi biết mình thích nam?”
Phương Hiệt không nhìn anh mà bất động nhìn màn hình TV, trả lời: “Ừ”
Giang Tri Tân mỉm cười, cũng xoay người xem phim, chậm rãi nói: “Cũng không đặc biệt lắm, tôi cảm thấy mình không có hứng thú với con gái, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn gái chứ đừng nói đến những chuyện khác.”
Giang Tri Tân cười một cách khó hiểu, rồi nói:” Sau đó tôi nhận ra rằng mình có vẻ thích đàn ông hơn.”
“Vậy thì anh——”
Phương Hiệt nói được nửa chừng thì dừng lại, nhìn Giang Tri Tân đang mím miệng. Giang Tri Tân đợi cậu nói, nhưng sau đó anh nói luôn: “Đã từng yêu đương.”
” …… À.” Phương Hiệt đáp.
“Không phải em muốn hỏi chuyện này à?” Giang Tri Tân cười nói “Ở trong quân đội, chắc tầm hơn hai năm.”
Sau đó, anh quay đầu tiếp tục xem phim giọng điệu bình thản.
“Sau đó tôi giải ngũ và chia tay.”
Phương Hiệt nhìn ba bốn giây, sau đó quay mặt đi nhìn màn hình TV.
“Ừ”
Thực ra cậu cũng muốn hỏi người kia là người như thế nào, hai người yêu nhau như thế nào, tại sao lại chia tay. Nhưng những câu hỏi này chỉ dừng ở đầu lưỡi, cậu không hỏi bất cứ điều gì.
Tuy rằng thực sự là rất tò mò, nhưng hỏi thì có vẻ kỳ lạ.
Cuối phim nam nữ chính chia tay, nữ chính sau khi du học ở nước ngoài trở về, nam chính lấy vợ lâu rồi, gặp nhau ngoài đường cũng không ai ngoái lại nhìn.
Đoạn kết hơi bình thường, Phương Hiệt không cảm nhận nỗi buồn còn Giang Tri Tân thì đã buồn ngủ, anh nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, chậm rãi ngồi dậy cho đến khi bài hát kết thúc vang lên.
“Được rồi, ngủ đi.”
Phương Hiệt cũng từ trên sô pha đứng dậy, bánh trôi đã ngủ sẵn ở góc sô pha, bị động tác của hai người đánh thức liền vội vàng trở lại ổ của nó.
Phương Hiệt không quan tâm nó nói với Giang Tri Tân: “Đo nhiệt độ lại?”
Giang Tri Tân nghe xong câu thì đã bước vào phòng ngủ rồi, miễn cưỡng quay đầu nhìn Phương Hiệt.
36,6 ° C. Phương Hiệt đặt lại nhiệt kế vào tủ thuốc.
“Nhớ uống thuốc đấy”
“… Khá là nhọc lòng nhỉ.” Giang Tri Tân cười giận dữ, đưa tay ra xoa đầu Phương Hiệt để trả thù.
Anh xuống tay vẫn luôn không nhẹ không nặng, Phương Hiệt nghiêng đầu theo bản năng, bàn tay của Giang Tri Tân trượt xuống, đầu ngón tay trượt xuống khỏi đầu Phương Hiệt cọ xát vào tai trái và sườn mặt của cậu.
Động tác này khiến cả hai người đều sững sờ mất một giây, Giang Tri Tân nhanh chóng rút tay về, giọng điệu vẫn lười biếng.
“Được rồi, đi ngủ đi – nhớ đắp chăn đàng hoàng đấy, đêm nay trời sẽ mưa.”
Phương Hiệt đi tắm, trước lúc đi ngủ trời lại đổ mưa, cũng không quá lớn đập vào cửa sổ, phát ra tiếng động nhẹ nhưng liên tục.
Giống như một cảnh trong một bộ phim.
Có thể vì lý do này mà Phương Hiệt đã có một giấc mơ không đúng lúc.
Mưa liên miên, phòng nhỏ tối om, không khí đầy nóng ẩm và âm u. Phương Hiệt quỳ trên giường đè một người ở dưới.
Bởi vì căn phòng quá tối, cậu không nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng có thể thấy rõ ràng vòng eo xinh đẹp của đối phương, gọn gàng sạch sẽ, không có chút mỡ nào, trong bóng tối gần như trắng nõn.
Hai người đã ở rất gần, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, cậu ấn tay lên eo người nằm dưới, trượt tới trước, cuối cùng chậm rãi chạm đến bụng dưới của đối phương.
Người nằm dưới khịt mũi, giọng nói khô khàn hơi quen thuộc.
Tiếng thở gấp lấn át tiếng mưa, không khí trong phòng như sôi lên, khi da chạm vào da, mồ hôi hòa quyện vào nhau khiến nó nhớp nháp, nóng bừng. Phương Hiệt vô thức cúi đầu xuống, trong bóng tối hôn lên cổ đối phương.
Đối phương bật cười, đưa tay sờ đầu cậu, tiếp theo đến tai trái, lướt đến cổ và xương quai xanh.
Động tác của người đó chậm chạp, lười biếng, có chút bất cẩn. Cậu lại cảm thấy động tác này có chút quen thuộc.
Phương Hiệt ngẩng đầu lên và cuối cùng cũng nhìn rõ mặt đối phương.
Giang Tri Tân.
Phương Hiệt đột ngột tỉnh dậy.
Mưa đã tạnh, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen, trong phòng chỉ có một tia sáng yếu ớt. Phương Hiệt nằm trên giường một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, l*иg ngực phập phồng theo những nhịp thở gấp gáp.
Cuối cùng khi hô hấp cũng bình tĩnh trở lại, cậu nằm trên giường một lúc, sau đó khó chịu cau mày, vươn tay rút một ít giấy vệ sinh trên bàn làm việc bên cạnh.
Lúc dậy, cậu nhìn thời gian, 5h30p.
Cậu đi tắm và giặt bộ đồ ngủ và đồ lót vừa thay ra để đỡ ngại, thậm chí cậu còn giặt thêm một vài chiếc áo khoác và quần dài.
Mọi việc xong xuôi cũng đã gần bảy giờ, Phương Hiệt trở về phòng không muốn ngủ nữa nên cầm một cuốn sách từ vựng tiếng Anh lên.
Những từ cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đại học, các mẫu câu cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đại học và các bài luận mẫu cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đại học-làm sao mình có thể mơ thấy Giang Tri Tân?
Giấc mơ vẫn thật …thái quá.
Chắc cậu bị bộ phim hôm qua ảnh hưởng, nhưng nếu vậy, đối phương làm sao có thể là Giang Tri Tân được?
Nhưng mà, vòng eo của người trong mơ quả thực giống Giang Tri Tân, lúc trước cậu còn giúp anh xoa thuốc …
Phương Hiệt, mày điên rồi sao?
Mười phút không nhớ nổi một chữ, cậu hơi cáu kỉnh, nhắm mắt lại, dùng sách che mặt.
Bt: Tâm sự về chuyện tình cảm của Giang Tri Tân, tính cách của Giang Tri Tân là kiểu chia tay là chia tay, hết là xong, gặp lại người cũ rất thoải mái và không có cảm xúc gì đặc biệt, người cũ với anh cùng là lính nhập ngũ, yêu đương trong quân đội, trong thời gian yêu đương thi thoảng được ra ngoài thì đi xem phim cùng nhau, hết!
Dành cho ai cảm thấy tò mò =)) còn Phương Hiệt thì làm gì có cái gì, ngoài sách vở và thằng bạn trí cốt Kỳ Hướng ra thì 18 năm chưa một lần nắm tay gái.