Phương Hiệt đứng đó im thin thít không nhúc nhích, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
Ý của gã là “theo đuổi”, là ý theo đuổi? Dưới tình huống này chắc chắn có nghĩa khác——Giang Tri Tân sẽ không đánh người chứ, cậu phải đi lên ngăn không?
Ồ, chắc không đến mức đó, Giang Tri Tân với gã là bạn bè….sau đó ảnh biết đối phương là gay, liệu có biết đối phương muốn cua mình không?
….Hẳn là biết, Phương Hiệt thấy Giang Tri Tân đứng cách đó không xa, anh nghe được câu này thì không thay đổi sắc mặt, còn cười.
“Thôi đủ rồi” Giang Tri Tân cười xong, giọng điệu nghiên túc nhìn Lý Hành Duyên: “Không có cách đâu, thật sự anh không phải mẫu người tôi thích.”
Lý Hành Duyên ngoài ý muốn hỏi: “Thế tôi là kiểu mẫu gì?”
“Là kiểu ở quán bar cũng có thể gặp được bạn trai cũ, bạn trai cũ trước đó, gặp được bạn trai cũ bất cứ lúc nào.” Giang Tri Tân trả lời.
Lý Hành Duyên nghe được một nửa thì lập tức giơ tay biểu thị dừng, nửa cười nửa bất lực: “Đừng mắng tôi.”
Giang Tri Tân cũng cười, Lý Hành Duyên thở dài: “Ra vậy.” Giang Tri Tân lại nói lời cảm ơn “Hôm khác tôi mời anh ăn cơm.”
Lý Hành Duyên gật đầu.
Nhìn thấy hai người họ sắp kết thúc cuộc trò chuyện của mình, Phương Hiệt chợt nhận ra mình đứng đây hơi ngại.
Bất ngờ bắt gặp tỏ tình và lắng nghe toàn bộ quá trình, mặc dù cậu không cố ý nhưng cũng khá kỳ quặc, bây giờ còn có chút cố ý đứng ở góc tường nghe trộm ở … Phương Hiệt đang do dự, chắc do trời lạnh nên con mèo trong tay cậu kêu “meo meo” rõ dài.
Phương Hiệt: …Đù má.
Tiếng meo meo trong đêm rất rõ ràng, Giang Tri Tân vô thức quay đầu lại nhìn, không chỉ nhìn thấy con mèo mà còn nhìn người ôm con mèo.
Hiển nhiên Gianh Tri Tân không mong đợi sẽ thấy Phương Hiệt ở đây, biểu cảm trên mặt anh đơ ra vài giây, rồi nụ cười của anh nhạt đi.
Anh dập thuốc trong tay và sải bước về phía Phương Hiệt.
Phương Hiệt thở dài trong lòng, đứng đó không nhúc nhích nhìn đối phương bước lại gần mình.
“Tan học rồi à?” Giang Tri Tân hỏi.
“Ừ.”
“Sao em lại tới đây?”
“Tôi nhặt một con mèo và đưa nó đến phòng khám thú cưng.” Phương Hiệt giải thích xong ôm con mèo đến trước mặt Gianh Tri Tân: “Phòng khám gần đây.”
Giang Tri Tân nhìn biết con mèo, cười nói: “Còn rất có tình yêu.”
Giọng điệu của anh như thường lệ, sau đó quay lại nói với Lý Hành Duyên: “Phương Hiệt, anh đã gặp rồi đấy.”
Xét cho cùng đều là người trưởng thành, Lý Hành Duyên nhanh chóng điều chỉnh và gật đầu cười với Phương Hiệt.
Gianh Tri Tân bước đến bên Phương Hiệt và vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Trở về đi.”
Hai người đều im lặng trên đường trở về.
Giang Tri Tân tập trung lái xe, Phương Hiệt ngồi ở vị trí phụ lái và thỉnh thoảng nhìn Giang Tri Tân trong gương chiếu hậu.
Vẻ mặt của người kia rất bình tĩnh, cậu không biết đối phương đang nghĩ gì.
Phương Hiệt nhìn sang chỗ khác, cuối cùng không nói chuyện.
Cậu không biết phải nói gì trong tình huống này, cậu ngại, muốn nói xin lỗi.
Về đến nhà, Giang Tri Tân mở hộp chuyển phát nhanh, tìm thấy một ít quần áo cũ không cần thiết, đơn giản làm tổ rồi đặt ở góc phòng khách.
“Ở tạm đây.” Giang Tri Tân ngồi xổm trước hộp các-tông ngước nhìn Phương Hiệt “Ngày mai cần gì thì tôi mua.”
Phương Hiệt cũng ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt con mèo vào.
Con mèo không sợ người lạ, sau khi được cho vào hộp nó chỉ kêu hai lần, kéo quần áo cũ bên dưới hai lần rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
“Chúng ta có nên nuôi nó không?” Phương Hiệt hỏi.
“Nhặt về thì nuôi vậy” Giang Tri Tân giơ tay xoa đầu của con mèo, “Rất dễ thương.”
Anh rút tay rồi nhìn Phương Hiệt, sau đó đột nhiên nói: “Em làm xong bài tập chưa?”
Đề tài này xoay chuyển đột nhiên không kịp phòng ngừa, Phương Hiệt bị đơ vài giây mới đáp: “Làm xong rồi.”
Giang Tri Tân gật đầu, lấy điện thoại ra xem giờ.
“Bây giờ là 11 giờ 10p, tôi cho em tắm trong vòng 20 phút.
Sau đó chúng ta nói chuyện trong nửa giờ rồi cố gắng đi ngủ lúc 12 giờ?”
Anh bình tĩnh và thảo luận.
Phương Hiệt thở nhẹ nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Phương Hiệt tắm rất nhanh, không mất 20 phút, Giang Tri Tân ngồi trên sô pha chưa hút xong đếu thuốc, cậu mở cửa phòng tắm đi ra.
Phương Hiệt ngồi đối diện với anh.
Giang Tri Tân dập thuốc rồi xua tan mùi khói, cửa sổ ban công mở toang, gió thổi vào phòng khách mát mẻ một chút.
Giang Tri Tân ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lúc tôi cùng Lý Hành Duyên nói chuyện phiếm, em đứng ở ngoài lâu không?”
“À” Phương Hiệt ngại đến mức không biết phải nói gì, “Không đâu, vừa đi ngang thì thấy anh ở đó— ” Cậu dừng lại, từ bỏ giải thích rồi nói thẳng: “Tôi xin lỗi.”
Giang Tri Tân nhìn cậu như thế này lại nở một nụ cười: “Được rồi, tôi chỉ hỏi thôi.”
Anh dừng lại, suy nghĩ nhanh về những từ trong đầu, làm thế nào để nói điều tiếp theo với Phương Hiệt.
Anh muốn nghiêm túc nhất có thể, nhưng đừng quá nghiêm túc làm rõ chuyện xảy ra tối nay, bởi vì tâm trạng của Phương Hiệt chắc cũng khá phức tạp, đối phương vẫn là học sinh.
Giang Tri Tân nhướng mắt nhìn người đối diện như đang cân nhắc.
Đối phương đang khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của Giang Tri Tân, Phương Hiệt lập tức quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt cậu bình tĩnh.
Giang Tri Tân cất đôi mắt của mình, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Dù vẫn còn là học sinh, nhưng cậu đã là một chàng trai sắp đến tuổi trưởng thành.
Nghĩ đến đây, Giang Tri Tân không còn do dự nữa: “Dù sao thì em cũng nghe rồi, Lý Hành Duyên thích con trai và bây giờ đang theo đuổi tôi.”
Giang Tri Tân nói xong câu này thì thở dài – thực sự cực xấu hổ luôn ấy, Không phải xấu hổ cái khác, vì nói với Phương Hiệt rằng có ai đó đang đuổi theo anh hay gì đó …
Chắc Phương Hiệt nghe thấy cũng ngượng ngùng, lập tức đáp lại “Ồ”
Giang Tri Tân mỉm cười, rồi nói: “Đối với lý do tại sao lại theo đuổi tôi, có lẽ bởi vì tôi cũng thích con trai.”
Những gì anh nói như đang nói mấy câu phổ biến như “Sáng mai định ăm gì” lần này Phương Hiệt rất lâu không nói chuyện.
Giang Tri Tân cũng không vội,
đợi một lúc mới nói tiếp: “Tôi nên xin lỗi em, tôi luôn cảm thấy rằng đây là một vấn đề riêng tư và không liên quan gì đến em.
Nếu em phiền …”
Phương Hiệt không đợi anh nói hết.
Cậu ngắt lời ngay: “Tôi không phiền.”
“Tôi không phiền.” Phương Hiệt lặp lại, “Tôi chỉ… không tiếp thu được ngay thôi.”
Vì Giang Tri Tân trong mắt cậu thực sự không giống gay——đôi khi rất dịu dàng, đôi khi đanh đá, dường như anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, cả người đầy vẻ “Tôi rất vênh”, dù sao…trông rất thẳng.
“Hiểu rồi” Giang Tri Tân mỉm cười, “Trái tim nhỏ bé mỏng manh đang sợ hãi, đúng không?”
“… Im đi, anh….” Phương Hiệt ngưỡng mộ tốc độ chuyển đổi giữa nghiêm túc và cợt nhả của Giang Tri Tân.
“Quả thực đây là chuyện cá nhân của anh, việc hôm nay trách tôi.
Đừng lo lắng tôi để ý gì không….Vậy thôi, không sao đâu.”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười.
“Ai quan tâm em có để ý hay không?” Giang Tri Tân liếc mắt và cười “Ý tôi là nếu em để ý thì ráng nhịn đi, dù sao thì ngoài chỗ của tôi em làm gì có chỗ nào đi nữa.”
Phương Hiệt và Giang Tri Tân nhìn chằm chằm nhau, cuối cùng chửi thề “Đcm”
Giang Tri Tân không thể không cười.
Tất nhiên anh không có ý đó, ban đầu anh muốn giúp Phương Hiệt tìm chỗ khác nếu Phương Hiệt để ý, nhưng thái độ của Phương Hiệt nằm ngoài dự đoán của anh.
Một cậu em học bá cool ngầu.
Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ, Giang Tri Tân liếc nhìn thời gian, còn chưa tới 12 giờ.
Anh đang ở trong tâm trạng tốt đến nỗi không thể giải thích được: “Thực ra lúc Lý Hành Duyên nói tôi cũng khá ngạc nhiên, thôi đừng bận tâm.”
Anh khựng lại, nói đùa tí: “Biết đâu sau này tôi lại đồng ý thì sao?”
Phương Hiệt nghe thấy anh nói đùa, nhìn anh rồi bĩnh tĩnh bảo: “Bỏ đi.”
“Tại sao?”
“Tôi sợ anh gặp bạn trai cũ của gã ở quán bar, bạn trai cũ trước trước,bạn trai cũ trước trước trước——”
Giang Tri Tân vui vẻ đến mức ngã vào ghế sofa, cười một hồi lâu không ngừng.
Phương Hiệt bất lực: “Chẳng phải câu anh nói sao.”
Giang Tri Tân cười một chốc lâu, cuối cùng đáp: “ Ừ.” Phương Hiệt liếc anh một cái, bèn nhớ tới lúc đó Giang Tri Tân từ chối Lý Hành Duyên, anh nói, “Anh không phải gu của tôi.”
Phương Hiệt nghĩ rằng mình hơi nhàm chán nên sinh tò mò.
Cậu muốn hỏi Giang Tri Tân rằng thích kiểu gì … Ngay khi ý nghĩ này vừa nhảy ra, Phương Hiệt đã đè nó xuống, thứ nhất là vì quá nhàm chán, thứ hai là vì cậu cho rằng mình mà hỏi thì Giang Tri Tân sẽ cười nhạo mình ba ngày ba đêm.
Trò chuyện kết thúc một lúc, Giang Tri Tân đứng dậy vươn vai, áo sơ mi vì động tác của anh mà xốc lên một chút, lộ ra vòng eo đập thẳng trước mặt Phương Hiệt.
Giang Tri Tân có làn da rất trắng, vòng eo cân đối rắn chắc.
Phương Hiệt nhìn một tí, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, lập tức quay đầu đi.
Đm… Phương Hiệt nghĩ, tại sao lại khó xử như vậy.
Không có gì cả OK? Lần trước cậu giúp Giang Tri Tân thoa thuốc nhìn rồi còn gì….lần đó cũng chỉ nghĩ Giang Tri Tân khá trắng.
Đm.
Có thể là đêm nay biết chuyện những khá sốc, Phương Hiệt cảm thấy mình hơi ngu rồi.
Giang Tri Tân không để ý đến động tác, đưa tay xuống xoa đầu Phương Hiệt, động tác tương tự như vừa nãy anh xoa mèo: “Ngủ đi cậu em, ngày mai còn phải đi học.”